Gà trống trầm tư một lát, bỗng nhiên vỗ bàn nói: “Đúng, tôi không phải gà.”
Hắn ta lại gọi thêm một phần sandwich gà, một tô canh gà ác, một suất gà hầm nguyên con.
Lúc này mỹ nữ bằng gỗ mới thả lỏng chân mày.
“Anh không tồi, mạnh hơn Huyết Bào kia nhiều.” Cô ta thổi khí về phía lỗ tai gà trống.
Gà trống híp mắt, lâng lâng nói: “Đó là đương nhiên, quý cô của tôi.”
Mỹ nữ bằng gỗ hài lòng gật đầu, tao nhã bưng bát canh gà ác lên uống.
Tầm mắt gà trống chuyển qua, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Nhóc con, ngoài quý cô này ra, trong chín trăm triệu tầng thế giới này nếu có bất kỳ kẻ nào dám nhắc tới ăn thịt gà trước mặt tôi, tôi sẽ khiến mẹ hắn cũng không nhận ra hắn luôn, đây là vấn đề nguyên tắc của tôi.”
Hắn ta nghiêm nghị truyền âm tới.
Cố Thanh Sơn cố gắng giữ vững vẻ mặt không thay đổi.
“Được, kẻ mạnh quả thật nên có nguyên tắc của mình.” Hắn lấy giọng nói cực kỳ nghiêm túc đáp lại.
Lúc này gà trống mới hài lòng gật đầu.
Ăn xong bữa tối phong phú này, đêm cũng đã khuya.
Cả hai bên đều ra khỏi nhà ăn.
Lúc nói lời từ biệt, mỹ nữ bằng gỗ không nói nhiều, đặt một lá cây lên mi tâm Tô Tuyết Nhi.
Lá cây kia tỏa ra ánh sáng như phỉ thúy, dần dần tiến vào mi tâm Tô Tuyết Nhi.
“Tuy tôi không giỏi tiên đoán nhưng cũng có thể nhận thấy tương lai của cô sẽ khá gian nan.” Mỹ nữ bằng gỗ nói.
“Thật ra cũng không sao cả.” Tô Tuyết Nhi mạnh mẽ cười.
Cố Thanh Sơn ở một bên lẳng lặng nghe, không nói gì.
Chỉ thấy mỹ nữ bằng gỗ nghe xong lời Tô Tuyết Nhi nói, lắc đầu: “Cô bé, đừng bao giờ lơ là khinh thường không để ý, lá cây này là chút bảo hộ nho nhỏ của tôi dành cho cô.”
Tô Tuyết Nhi lễ phép nói: “Cảm ơn chị, không biết phải xưng hô với chị như thế nào?”
Mỹ nữ bằng gỗ khoát tay, không trả lời.
Cô ta đi về hướng ngã tư đường phía trước.
“Được rồi, ngày mai chúng ta gặp lại, kỳ nghỉ còn dài mà.” Gà trống cũng nói lời từ biệt với hai người.
Hắn ta vội vàng đuổi theo.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi đứng thêm một lát, mãi đến khi hai người đối diện biến mất ở phía xa con đường.
“Chị ấy nói tương lai em sẽ gặp khó khăn…” Sắc mặt Cố Thanh Sơn có đôi chút sầu lo, nói với Tô Tuyết Nhi.
“Không sao đâu, em có một sư phụ rất lợi hại.”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tuyết Nhi, em phải nói cho anh biết.”
Tô Tuyết Nhi nhìn biểu cảm chân thành của hắn, bỗng nhiên cô cười tươi: “Được rồi, là chút việc vặt thôi, chúng ta tìm nơi nào ở lại trước đã, buổi tối từ từ kể cho anh nghe.”
Cố Thanh Sơn lúc này mới gật đầu.
“Anh ăn no chưa?” Tô Tuyết Nhi quan tâm hỏi.
“Ăn no rồi, đi thôi, chúng ta cũng nên tìm chỗ nghỉ ngơi.”
“Đúng, em cũng mệt rồi, đi mau đi mau.
Trong trấn có rất nhiều nhà nghỉ.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi chọn một lúc, cuối cùng nhất trí nhìn trúng một nhà nghỉ khá yên tĩnh.
Tô Tuyết Nhi cầm tấm thẻ của Cố Thanh Sơn tới đăng ký.
Bắt đầu từ lúc đó, Cố Thanh Sơn đã cảm thấy Tô Tuyết Nhi có gì đó không đúng.
Rõ ràng cô đang căng thẳng.
Quái lạ…
Nghi ngờ trong lòng Cố Thanh Sơn ngày một sâu.
Nhưng ngay sau đó, Tô Tuyết Nhi đã cầm một chiếc chìa khóa nhỏ tinh xảo trở về.
Cô tung chìa khóa lên không trung ở giữa nhà nghỉ.
Một cánh cửa mở ra.
Tô Tuyết Nhi nắm tay Cố Thanh Sơn đi vào trong đó.
“Nhìn này, em chọn một gian ký túc xá trong trường học.” Tô Tuyết Nhi nói.
Cố Thanh Sơn đánh giá căn phòng.
Nơi này quả nhiên là một căn phòng ký túc xá phổ thông của nữ, một chi tiết nhỏ cũng không thiếu.
“Được rồi, giờ anh ngủ kiểu gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Anh ngủ ở đây.”
“Vậy còn em?”
“Em cũng ngủ ở đây.”
Cái gì?
Lần này đến lượt Cố Thanh Sơn căng thẳng.
Đồng thời trong lòng hắn cũng mơ hồ hiểu ra Tô Tuyết Nhi đang căng thẳng vì điều gì.
Nói như vậy… Cô có chút căng thẳng cũng là lẽ thường thôi.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, một thân hình nhỏ nhắn mang theo hương thơm thoang thoảng ôm lấy hắn.
Tô Tuyết Nhi.
Cô ôm hắn.
Người con gái nhắm mắt lại, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn Cố Thanh Sơn.
Thời gian như ngừng lại.
Cố Thanh Sơn đã nghĩ tới rất nhiều loại tình huống, lo lắng các loại nguy hiểm Tô Tuyết Nhi có thể gặp phải, cũng chuẩn bị nghe Tô Tuyết Nhi nói gì đó.
Nhưng hắn không ngờ được Tô Tuyết Nhi sẽ làm vậy.
Đây là thời khắc chưa bao giờ có được.
Tất cả nghi ngờ và suy nghĩ trong lòng Cố Thanh Sơn đều biến mất.
Môi tách ra.
Tô Tuyết Nhi vuốt ve khuôn mặt Cố Thanh Sơn, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, Thanh Sơn.”
Cố Thanh Sơn từ từ nhắm mắt lại, ngã xuống giường.
Tô Tuyết Nhi lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, trên môi dính một lớp mỏng trong suốt.
Lớp mỏng trong suốt đó tan biến vào hư vô, sau khi rời khỏi môi cô dần dần hóa thành một lá bài trong tay cô.
Trên lá bài không có hình gì nữa, chỉ có một dấu son môi màu đỏ.
[Nụ hôn của ma nữ.] [Người bị người sử dụng lá bài này hôn sẽ rơi vào cảnh mơ tuyệt đẹp, ngủ say trong ba ngày.] [Trừ khi có kỹ năng hôn như của ma nữ mới có thể thoát khỏi cảnh trong mơ.]Tô Tuyết Nhi thu lại lá bài, ngồi ở bên giường.
Cô lẳng lặng vuốt ve khuôn mặt Cố Thanh Sơn.