Có điều lúc này ánh mắt hai người đã nối liền một chỗ, đưa mắt nhìn nhau mà không ai nói nên lời.
Có lẽ là quá mức mừng rỡ hay lần này gặp lại thật quá mức khó khăn. Thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn ở họng, hai người căn bản không biết nên bắt đầu từ đâu.
Một ánh mắt liền như vĩnh viễn, rốt cuộc đã qua không biết bao nhiêu thời gian.
“Phu quân” Thật lâu sau, thanh âm như không thể tin nổi Khổng Tước mới truyền ra, trong mắt đã ngấn lệ: “Là… Là chàng sao?”
Khổng Tước vốn đầy kiên cường mà lúc này lộ vẻ mềm yếu. Bao nhiêu năm rốt cục tình lang xuất hiện trước mặt. Nàng mừng rỡ đến mức chỉ sợ hết thảy là hư ảo mà thôi.
“Thanh nhi” Lâm Hiên cũng lộ vẻ kích động, hai tay xiết chặt lấy nàng.
Vòng tay vững chãi cùng hơi thở quen thuộc khiến Khổng Tước trở nên an tâm, đây không phải mộng mà là sự thật!
“Tướng công!” Nàng thở nhẹ một tiếng, rụt rè cúi đầu rồi đôi cánh tay ngọc cũng ôm chặt lấy hắn.
Hai người hai trái tim, giờ phút này đã cùng hòa một chỗ.
Thật lâu hai người mới khẽ tách ra, có điều đôi tay Lâm Hiên vẫn đặt trên vòng eo nhỏ của thê tử. Mỹ nhân như ngọc, hắn cúi đầu hôn vào đôi môi đỏ mọng của nàng.
Khổng Tước ửng hồng khuôn mặt nhưng dường như không hề có ý tránh né, nhắm mắt rồi khẽ ngẩng đầu chủ động. Hai người triền miên thật lâu. Mấy trăm năm nhung nhớ như tan đi trong cái hôn này.
Sau khi môi rời môi, trên mặt Khổng Tước còn mang theo tình ý dạt dào.
“Thanh nhi, những năm này nàng vẫn tốt chứ?” Lâm Hiên nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tốt, chỉ là rất nhớ chàng. Còn phu quân thì sao, từ khi chàng cùng Như Yên tiên tử biến mất trong Tu Lai Môn, thiếp không ngày nào không ngóng tin, bất quá ta tin tưởng công cát nhân tự có thiên tướng, rốt cục hôm may thiếp đã gặp lại chàng rồi, tại sao chàng biết mà tới chỗ này?”
“Ta sao… Một lời khó nói hết. Thanh nhi, thế sao nàng lại xuất hiện ở đây, hơn nữa tựa hồ đã gặp yêu ma gì?” Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng hỏi dồn.
Khổng Tước thở ra một hơi: “Đều là thiếp quá mức chủ quan, lại để cho kẻ kia thừa cơ, thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục. Phu quân, cũng may thiên lão run rủi đưa chàng đến cứu ta…nhưng dường như thần thông hiện tại của chàng…”
Khổng Tước nói đến đây ngẩn người. Một khắc động thủ cùng Lâm Hiên, ý thức của nàng tuy bị áp chế nhưng lúc này hồi tưởng lại, trượng phu cử trọng nhược khinh dễ dàng chế trụ bản thân.
Hiện tại cho dù tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ cũng không thể sanh cầm nàng một cách không chút sức hoàn thủ như thế, chẳng lẽ hắn đã tiến giai Động Huyền kỳ.
Lâm Hiên nghe thì mỉm cười: “Đúng vậy, ta xác thực đã tiến giai Động Huyền, hơn nữa đã tới Linh giới. Bởi ngẫu nhiên mới lần nữa trở lại Thiên Vân thập nhị châu, nếu không sau này chỉ e lại hối hận không thôi”
“Cái gì? Chàng từ Linh giới trở về sao”
Khổng Tước đang còn thất sắc thì Lâm Hiên đã hỏi tiếp: “Được rồi, Thanh nhi, chuyện này nói sau, vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vâng” Khổng Tước khẽ gật đầu. Mới rồi nhất thời hiếu kỳ, nàng đương nhiên rõ sự tình nào quan trọng hơn.
“Là như vậy, phu quân cũng rõ thiếp một mực bế quan tại Ngũ Sắc Linh Sơn. Tu hành tuy kham khổ nhưng cũng may tiến triển thuận lợi…”
Khổng Tước rúc vào trong ngực Lâm Hiên rồi nhẹ giọng kể lể, đem những kinh nghiệm nàng đột phá Ly Hợp rồi chừng trăm năm trước đi tới Thiên Châu.
“Một trăm năm trước?” Lâm Hiên ngẩn ngơ:”Thanh nhi, vậy sao nàng phát hiện di tích Mặc Nguyệt Tộc, có từng gặp qua đám cổ ma chăng?”
“Cổ ma, cái gì cổ ma?” Trên mặt Khổng Tước lộ vẻ khó hiểu.
“Không sao, nàng cứ nói tiếp đi” Lâm Hiên lại càng thêm hiếu kỳ: “Sao nàng tìm được di tích Mặc Nguyệt Tộc?”
“Thiếp do xảo hợp thu được một cổ ngọc giản trong phường thị, phát hiện bên trong có một di tích cổ tu. Khi đó ta vừa mới đột phá Ly Hợp, vì vậy liền tới đây tầm bảo.”
Lâm Hiên khẽ gật đầu:”Về sau thì sao?”
“Thiếp đi tới Thiên Châu, ban đầu hết thảy thuận lợi, thông qua Truyền Tống Trận vào trong không gian thần bí này, đây tựa hồ là di tích của Mặc Nguyệt Tộc.”
Khổng Tước vốn rất quen thuộc về Mặc Nguyệt Tộc, từng còn kết thành hảo hữu với nữ tu Nguyên Anh kỳ tộc này nên không khó nhận ra.
Lâm Hiên khẽ gật đầu chờ ái thê nói tiếp.
“Lúc đó ta cũng kinh ngạc vô cùng, không ngờ bọn họ còn ở tại Thiên Châu, mà theo dấu vết để lại thì phỏng đoán trình độ tu tiên bọn họ không hề tầm thường, cụ thể….” Nói đến đây, Khổng Tước chần chờ một chút: “Có thể sánh ngang cùng Thiên Châu La gia.”
“A?” Lâm Hiên nghe thì kinh ngạc. Thực lực La gia khi xưa cơ hồ đã đến cực hạn ở Nhân giới. Hắn càng trở nên hứng thú đối với di tích trước mắt, bất quá sự tình có nặng nhẹ, cấp bách là giải trừ nguy cơ trên người ái thê.
“Thanh nhi, vậy sau đó nàng gặp thứ gì?”
“Chàng theo thiếp thì sẽ hiểu” Khổng Tước Tiên Tử nói rồi mỉm cười, khẽ cựa mình thoát khỏi vòng tay Lâm Hiên. Hắn ngẩn ngơ một lát rồi cũng theo ái thê.
Lúc này phóng tầm mắt là những tòa nát kiến trúc đổ nát thê lương nhưng phong đầy khác lạ. Ngẫu nhiên còn thấy một số thi cốt của nhân tộc cùng quái vật.
Vẻ mặt Lâm Hiên dần dần ngưng trọng. Xem ra bộ lạc Mặc Nguyệt Tộc ở đây không phải suy tàn theo thời gian, hẳn là bị hủy trong một trường hạo kiếp nào đó.
Đột nhiên Lâm Hiên dừng bước gần một hài cốt nữ tử. Bên cạnh có một số mảnh pháp bảo. Năm ngón tay hơi cong thì những tàn phiến đã bị hút về. Hắn đem thần thức thả ra, pháp bảo chưa mất linh tính.
Khổng Tước lẳng lặng đứng chờ. Xem xét một tuần trà thì Lâm Hiên lộ vẻ suy tư:
“Thanh nhi, đây là một tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ.”
“Sao chàng biết?” Trên mặt Khổng Tước lộ vẻ tò mò.
“Thông qua thành phần, màu sắc cùng phẩm chất tài liệu, lượng linh lực còn lưu lại trong pháp bảo, không khó suy đoán tu vị của chủ nhân. Chờ khi nàng tiến giai đến Động Huyền, tự nhiên cũng sẽ ngộ ra” Lâm Hiên mỉm cười nói: “Chúng ta tiếp tục vào trong xem xét”
Khổng Tước khẽ gật đầu. Hai người đi thêm chừng một tuần trà thì một khối kiến trúc rộng rãi ánh vào mắt.
Là một tế đàn! Bề ngoài tuy khác với của nhân tộc nhưng vẫn có những điểm tương đồng.
Nơi này có rất nhiều di hài vu sư Mặc Nguyệt Tộc, thậm chí Lâm Hiên phát hiện có cả của tu tiên giả Ly Hợp kỳ. Xem ra phỏng đoán của Thanh nhi không sai, thực lực của bộ lạc có thể sánh ngang cùng Thiên Châu La gia.
Thiên Lam Tiên Tử đạt được Cửu Cung Tu Du Kiếm trận ở chỗ này, Lâm Hiên cũng hy vọng tìm được tung tích phần sau của Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết.
Bất quá quan sát tế đàn trước mắt một lát, sắc mặt hắn trở nên âm trầm xuống.
“Phu quân có phát hiện gì chăng?”
“Nơi này có một luồng ma lực kỳ bí. Chúng ta mau vào trong”
Hai người trước sau mà vào. Tế đàn là một kiến trúc hình tròn có đủ loại họa vân cùng hoa văn trang sức, lộ vẻ cổ xưa mà thần bí.
Ở giữa có một tòa đài ngọc màu trắng đầy xa hoa. Trên đó có dựng một tượng thần, dùng một loại đá kỳ lạ màu vàng điêu khắc thành.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua pho tượng. Không phải tu tiên giả mà tựa như là một linh cầm, có điểm quen mắt.
“Phu quân nhận ra rồi chứ.”
“Không sai” Trên mặt Lâm Hiên khó dấu vẻ kinh ngạc: “Ta sao có thể không nhận ra Kim Sí Đại Bằng Điểu.”
Kim Sí Đại Bằng Điểu được xưng là Già Lâu La Điểu hay Diệu Sí Điểu trong truyền thuyết. Có đôi màu vàng dài tới vạn dặm, thường lấy quần long làm thức ăn.
Tuy chỉ truyền thuyết nhưng qua đó có thể thấy Kim Sí Đại Bằng Điểu là tồn tại cao vời bực nào. Đây chính là một trong trong những Cổ chân linh, là các sinh vật cường đại có từ thuở khai thiên lập địa, hiện tại hầu hết đã diệt tuyệt.
Luận độ cường đại của Cổ chân linh còn hơn hẳn tồn tại cấp chân linh hiện nay! Nếu như Kim Sí Đại Bằng Điểu còn sót lại, có thể tranh ngôi bách điểu chi vương với Phượng Hoàng.
Chẳng lẽ… Lâm Hiên nhớ tới uy áp vừa cảm nhận bên ngoài tế đàn thì biến sắc.
“Phu quân đã đoán ra rồi” Khổng Tước thở dài: “Lúc trước thiếp cũng ma lực hấp dẫn tới tế đàn, phát hiện đằng sau pho tượng kia có một bình chân linh chi huyết.”
“Chân linh chi huyết, chẳng lẽ của Kim Sí Đại Bằng Điểu hay sao?” Lâm Hiên thất sắc.
“Đúng vậy, đúng là chân huyết của Kim Sí Đại Bằng Điểu. Cổ chân linh đã diệt nhưng chẳng biết sao bộ lạc Mặc Nguyệt Tộc này lại được có một lọ chân huyết. Tựa hồ Kim Sí Đại Bằng Điểu chính là tổ thần của bọn họ, bất quá cho dù như thế, muốn đạt được chân linh chi huyết thì không biết khó khăn đến thế nào ..” Khổng Tước hơi nhíu đôi mi thanh tú, chuyện này đối với nàng nghi ngờ trăm mối mà không có lời giải.
Lâm Hiên thì không để ý nhiều như vậy, hắn quan tâm chính là chuyện gì đã xảy ra với ái thê: “Vậy nàng mất đi ý thức cũng bởi chân linh chi huyết nọ?”
“Có thể nói như vậy.” Trên mặt Khổng Tước lộ vẻ phức tạp, có chút sợ hãi mà lại có điểm hối hận:
“Lại nói tiếp, đều là thiếp quá mức tham lam. Phu quân cũng biết, chân thân của ta chính là Khổng Tước, đồng thời còn có một tia huyết mạch Phượng Hoàng, nói là hậu duệ của Khổng Tước Đại Minh Vương cũng không sai.”
Lâm Hiên khẽ gật đầu nghe Khổng Tước tiếp tục: “Mà phu quân còn chưa biết một điều, kỳ thật Kim Sí Đại Bằng Điểu có quan hệ rất lớn cùng Khổng Tước tộc chúng ta”
“A?” Lâm Hiên có điểm bất ngờ. Những bí mật của yêu tộc, hắn cảm thấy không hữu dụng với bản thân nên thường không mấy chú ý tìm hiểu.
Đối với trượng phu, Khổng Tước đương nhiên không chút dấu diếm: “Kỳ thật Kim Sí Đại Bằng Điểu cùng Phượng Hoàng chính là thân huynh đệ cùng một thân mẫu.”
“Thanh nhi, nàng không nói đùa sao!”
Lâm Hiên kinh ngạc thốt lên. Tuy đều là những chân linh vô cùng lợi hại nhưng tướng mạo của Kim Sí Đại Bằng Điểu cùng Phượng Hoàng khác xa nhau.
“Thiếp gạt phu quân thì có nghĩa gì. Kim Sí Đại Bằng Điểu cùng Phượng Hoàng đều là do Khổng Tước Đại Minh vương đản sinh. Hiện Phượng Hoàng đã trở thành bách điểu chi vương, Nhưng muốn nói tổ tiên của Điểu tộc, kỳ thật không ai có thể hơn Khổng Tước nhất tộc Đại Minh Vương.” Thanh nhi nói đến đây thì trên mặt thoáng lộ thần sắc kiêu ngạo.
“Sở dĩ Phượng Hoàng cùng Chân Long là những tồn tại cao cao tại thượng trong hàng chân linh bởi bọn họ là số rất ít cổ chân linh còn sót lại. Những cổ chân linh khác như Khổng Tước Đại Minh vương, Kim Sí Đại Bằng Điểu hiện đã tuyệt diệt…”
Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng, hôm nay thật đúng là thêm phần kiến thức.
“Mà cũng bởi nguyên nhân sâu xa này, bình chân linh chi huyết này đối với thiếp có tác dụng thật lớn, nếu có thể luyện hóa…”
“Luyện hóa chân linh chi huyết, đúng là có khó khăn nhưng dù thất bại cũng không xảy ra tình huống vừa rồi. Thanh nhi, nàng đã gặp phiền toái khác chăng?”
“Phu quân nói không có sai.” Ngọc dung của Khổng Tước lộ nụ cười khổ: “Hết thảy đều là ta sơ suất, trước luyện hóa chân linh chi huyết lại quên kiểm tra một phen. Không ngờ ở bên trong linh huyết vẫn có một tia tàn hồn.”
“Tàn hồn?” Lâm Hiên thất sắc, hắn mới chứng kiến qua thực lực phân hồn của Băng Phách Ma Tổ. Theo Thanh nhi miêu tả, thực lực Kim Sí Đại Bằng Điểu còn vượt phía trên Băng Phách. Như vậy…
Như đoán được hắn đang nghĩ gì, trên mặt Khổng Tước lộ vẻ may mắn: “Thiếp chủ quan nhưng cũng là thiên lão chiếu cố. Trải qua không biết tuế nguyệt, lực lượng tàn hồn kia đã bị tiêu hao bảy tám phần. Nếu không ta sớm đã bị đoạt xá, Nhưng dù là vậy, hồn lực nọ còn mạnh hơn ta một phần. Tuy không cách nào cắn nuốt ta nhưng quyền khống chế thân thể vẫn rơi vào tay đối phương”
Chú giải: (1) Xa cách ít ngày còn mặn nồng hơn đêm tân hôn.
(2). Xin mượn ý bài Vô đề 1 của Lý Thương Ẩn để làm rõ ý Tâm hữu linh tê.
Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong,
Họa lâu tây bạn quế đường đông.
Thân vô thái phượng song phi dực,
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông
Cách tọa tống câu xuân tửu noãn,
Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng.
Ta dư thính cổ ưng quan khứ,
Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng.
Đêm trước trăng sao tạc gió lồng,
Họa lầu tây mé quế đường đông.
Thân không diễm sắc đôi vờn cánh,
Dạ sẵn tương giao một tiếng lòng.
Cách ghế nâng vời chung rượu ấm,
Chia bên nhắm đổ ngọn đèn hồng.
Mấy ôi nghe trống nhà quan dậy,
Ngựa quất đài lan rạp nhánh bồng.
Quyển 7: Chu du tam giới
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 652: Kim Sí Đại Bằng Điểu