Cả người hắn thanh quang lơ lửng trên trời cao, kinh ngạc nhìn sương mù quanh quẩn trên sườn núi, trên mặt lộ ra một vẻ hoài niệm.
“Hơn một trăm năm, nơi này vẫn giống như trước, không có gì thay đổi. Có điều, nếu tồn tại cấm chế, chẳng lẽ nơi đây lại bị tu sĩ khác chiếm cứ sao?” Trong miệng thì thào tự nói vài câu, nhưng thần sắc Hàn Lập vẫn như thường.
Ngày đó sử dụng tam sắc Phệ Kim Trùng biến thành phi kiếm, sau khi tiêu diệt Phó Gia bảo, Hàn Lập liền mang theo thủ cấp Phó Gia lão tổ, trực tiếp bay tới nơi này, đây là ngọn tiểu sơn vô danh nơi Tân Như Âm năm xưa ẩn cư.
Năm đó hắn cùng Tân Như Âm và Tề Vân Tiêu xem như cũng có một hồi kết giao, bây giờ thay hai người báo đại cừu, hắn liền mang thủ cấp Phó Gia lão tổ tới đây bái tế hai người, cuối cùng cấp cho họ một cái công đạo.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, nơi ở cũ của Tan Như Âm thoạt nhìn còn có tu sĩ khác chiếm cứ, điều này làm cho trong lòng Hàn Lập dâng lên một tia nghi hoặc.
Sau khi suy nghĩ, thân hình Hàn Lập liền trầm xuống, trực tiếp bay xuống chỗ cấm chế trên sườn núi.
Lấy tu vi cùng hiểu biết về trận pháp bây giờ của hắn, cấm chế này tự nhiên không cách nào có thể mảy may ngăn cản.
Khi Hàn Lập đứng trước sương mù, thần sắc bình tĩnh, năm ngón tay bắn ra, vài đạo pháp quyết khác nhau bay ra, chợt lóe lên bay vào trong cấm chế.
Theo sau sương mù quay cuồng một trận, hé ra một cái thông đạo không lớn.
Hàn Lập lập tức hóa thành một đạo cầu vồng bay vào.
Một lát sau sương mù biến mất, hiện tại Hàn Lập đứng trước một trúc lâu có chút cổ xưa.
Đúng là nơi ở lúc đầu của Tân Như Âm.
Nhìn những căn phòng lớn nhỏ có chút màu ố vàng, mặt Hàn Lập lộ ra một tia như là thăm lại chốn xưa, cảnh còn người mất.
Đúng lúc này, một vị phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi từ trong một gian trúc trong phòng đi tới, khuôn mặt nhìn tú lệ, trên người có linh khí ba động yếu ớt, nhưng chỉ là tu sĩ cấp thấp luyện khí kỳ ba bốn tầng.
Nhưng Hàn Lập vừa nhìn, bất giác nhướng mày, dung nhan phụ nhân này lại cho hắn cảm giác vài phần quen thuộc.
“Ngươi, ngươi là ai, như thế nào lại tiến vào nơi đây”.
Lúc trung niên phụ nhân ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Hàn Lập đứng ở trước nhà, sắc mặt không khỏi đại biến kinh hô, sau đó luống cuống tay chân cho vào bên hông, lấy ra hai cái hỏa phù màu đỏ, ánh mắt nhìn Hàn Lập tràn đầy địch ý.
Chẳng qua chuyện này rất bình thường.
Cho dù là ai, không có khả năng bị người khác xông tới nơi ở của mình mà không kinh hãi cảnh giác.
Huống hồ lấy tu vi thấp kém như thế của phụ nhân, hiển nhiên không cách nào phân biệt tu vi chính thức của Hàn Lập, nhưng bất chấp như thế, phụ nhân này cũng cảm ứng được pháp lực đối phương sâu không lường được, trong lòng tự nhiên liền có ý kiêng kỵ.
“Ồ, tiền bối chẳng lẽ họ Hàn, là Hàn Lập tiền bối”.
Đang lúc Hàn Lập sờ sờ cằm, định hỏi lai lịch phụ nhân thì người này đột nhiên nhìn hai mắt Hàn Lập đánh giá, sau đó liền vui mừng lẫn sợ hãi gọi ra tính danh Hàn Lập.
Hàn Lập nghe vậy sửng sốt, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc. Nhưng sau khi trầm ngâm một chút, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì liền hỏi:
“Ngươi cùng Tiểu Mai cô nương có quan hệ gì, nhìn tướng mạo ngươi có năm sáu phần tương tự”.
Hàn Lập nhìn phụ nhân, vẻ mặt ôn hòa.
“Tiểu Mai? Ồ, tiền bối nói chính là tổ mẫu sao! Tổ mẫu đã mất từ hơn mười năm trước. Bây giờ chỗ ở của tiểu thư, tạm do một nhà vãn bối ở lại”.
Phụ nhân vừa nghe Hàn Lập gọi ra tục danh của tổ mẫu, càng biết mình không có nhìn lầm, lúc này liền cung kính hành đại lễ.
“Ngươi là hậu nhân của Tiểu Mai? Thật không nghĩ ra, một cô bé năm đó không ngờ cũng trở thành tổ mẫu” Nghe phụ nhân nói như vậy, Hàn Lập liền không hoài nghi, chỉ cười khổ một tiếng.
“Có điều, sao ngươi lại nhận ra ta?” Hàn Lập còn có điểm khó hiểu.
“Năm đó trong tay tổ mẫu còn có một bức chân dung của tiền bối. Vãn bối từ nhỏ nhìn bức đồ này lớn lên, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra tiền bối” Phụ nhân trên mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói.
“Ồ! Bức chân dung. Ta thật còn không biết việc này, có thể đưa cho Hàn mỗ nhìn một chút hay không?” Hàn Lập nghe lời này, liền ngạc nhiên, nhưng lập tức tò mò hỏi.
“Cái này đương nhiên có thể, nhưng trước hết tiền bối hãy vào nhà đã, ta sẽ đem bức tranh ra” Phụ nhân một bên cung kính mời Hàn Lập.
Hàn Lập do dự một chút, cũng không từ chối đi vào phòng ốc đối phương.
Bố trí trong phòng đạm bạc, ưu nhã thoát tục, sạch sẽ dị thường, làm cho Hàn Lập khẽ gật đầu.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, phụ nhân vội vàng châm vào bình nước trà thơm.
Mặc dù so ra kém linh trà của Tân Như Âm năm xưa, nhưng mùi thơm thoáng lên mũi cũng có chút bất phàm.
Thấy Hàn Lập nhấm nháp nước trà, phụ nhân liền cáo lui một tiếng, ra khỏi phòng đi lấy bức tranh.
Thần thức Hàn Lập tùy ý đảo qua, nhất cử nhất động của phụ nhân liền nắm trong tay.
Kết quả chỉ thấy người này trực tiếp đi đến phía lầu các không xa, lầu các này nhìn có vẻ khá hẻo lánh.
Theo phụ nhân này tiến vào lầu các, liền thấy một tầng trống rỗng, cũng không có cái gì.
Nhưng vừa đến lầu hai, Hàn Lập liền thấy một cái bàn làm bằng gỗ hoàng mộc. Trên bàn đặt song song hai cái bài vị cổ xưa, phân biệt là tục danh của Tề Vân Tiêu cùng Tân Như Âm.
Hàn Lập vừa thấy vậy, trong lòng liền buồn bã, trong đầu hồi tưởng lại sắc mặt tươi cười của hai người năm đó, đáng tiếc hai người ra đi đã nhiều năm.
Sau khi phụ nhân hướng bài vị cung kính thi lễ, mới từ trong hộc phía dười bàn gỗ, lấy ra một cái ống dài cỡ một thước. Sau đó lại vội vã xuống lầu các, thẳng đến chỗ Hàn Lập.