Lưu Dương hét lớn, đôi mắt trợn trừng: “Nhà này là để cho con trai tôi, các người đừng mong có ai cướp được!”
“Tất cả đều cút cho tôi, đều cút ra cho tôi!”
“Lão già, ông đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt nhé!”
Người dẫn đầu hét lớn một tiếng, giơ tay hết luôn mẹt khoai lang khô đang phơi nắng xuống đất.
“Các người làm gì?! Các người làm gì hả?!”
Vợ Lưu Dương nghe được tiếng thì lập tức lại cuống lên, vội vàng ngồi xổm xuống, thò hai tay nhặt khoai lang khô trên mặt đất, mát lập tức lại đỏ lên: “Các người làm gì lại bắt nạt người khác như vậy chứ?!”
Số khoai lang khô này đều do bà hấp cẩn thận rồi cắt ra, tốn rất nhiều công sức muốn gửi cho con trai đấy.
Bọn họ làm sao có thể lật đổ chứt Lưu Dương càng sốt ruột hơn, không thể nhịn được nữa, xông thẳng tới: “Các người cút cho tôi! Cút!”
“”BốpI”
Mấy người không kiên nhân, chúng đã tới vài lần nhưng Lưu Dương đều không đồng ý. Chúng xem như đã khách sáo, đưa ra cái giá không tệ nhưng Lưu Dương hoàn toàn là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, căn nhà nát như vậy mà vẫn muốn giữ lại.
Một người trong đó xông tới đá Lưu Dương ngã xuống đất, hung ác nói: “Ông còn muốn chiếm lấy mảnh đất chờ phá bỏ và di dời này à? Ông nằm mơ đi!”
“Tôi cho ông biết, ông không để lại cho chúng tôi mảnh đất này thì ông cũng đừng mong chiếm được!”
“Con trai ông sớm muộn gì cũng sẽ chết, các người giữ lại thì có ích lợi gì chứ? Con mẹ nó, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Mấy người xông tới vây quanh Lưu Dương, tay đấm chân đá, Lưu Dương lập tức hét thảm.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Vợ Lưu Dương kêu khóc: “Người đâu! Có ai không?!”
Mấy người hàng xóm phía xa nghe được giọng nói, vừa định xông tới thì người đàn ông đi đầu đã nổi giận gầm lên, nhặt cây gậy trên mặt đất lên và chỉ vào mấy hàng Xóm này.
“Đứa nào dám? Ông đây đánh gãy chân kẻ đó!”
Gã quát lớn một tiếng, mấy người hàng xóm lập tức dừng lại. Bọn họ trêu chọc không nổi!
Thấy bọn họ bị dọa, người đi đầu cười lạnh một tiếng, trên mặt đầy vẻ xem thường: “Một đám vô dụng!”
Gã cúi đầu nhìn Lưu Dương, khinh thường nói: “Ông biết không, con trai ông làm chuyện giống tôi thôi. Loại người như tôi sớm muộn gì cũng chết, con trai ông cũng thế”
“Nhưng ở đây do tôi quyết định, cho dù con trai ông có về, nó cũng phải quỳ xuống cho tôi, liếm giày cho tôi, kêu tôi một tiếng đại cai”
Cả người Lưu Dương đều run rẩy, không chỉ vì đau đớn mà còn vì phân nộ nữa!
Ông không cho phép có người nói con trai mình như vậy!
“Chấp nhận số phận đi, cần gì phải gây phiền phức với tiền chứ? Ông hãy cầm tiền ngoan ngoãn rời đi, bằng không, tôi bảo đảm con trai ông sẽ không về được nữa!”
“Con mẹ nó chứ, mày nói thêm câu nữa!”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên như sấm!
Trong mắt anh Cẩu lóe lên sự giận dữ, gần như có thể đốt cháy những người này đến chết!