– Người thế nào rồi?
Tên thuộc hạ nhẹ nhàng bẩm báo:
– Bẩm đại nhân, mũi tên đó xuyên qua người, tuy không xuyên qua tim, nhưng xuyên rách nội tràng… !
Hàn Mạc nắm vạt áo của người này, lạnh lùng nói:
– Ta hỏi nàng ấy còn sống hay không thôi?
– Đại nhân yên tâm, không chết nổi.
Người này tỏ ra rất điềm tĩnh, hắn cũng hiểu rõ tâm trạng của Hàn Mạc, cung kính nói:
– Hầu gia tự tay lấy mũi tên ra, hơn nữa đã được bôi thuốc, tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng!
– Tạm thời?
– Phải. Hầu gia dùng thuốc quý cất giữ lâu nay, trong uống ngoài bôi, tạm thời ngưng máu chảy trong ruột.
Bộ hạ bẩm báo:
– Nhưng Hầu gia đã nói, do mất nhiều máu, thân thể nàng ấy rất yếu ớt, hơn nữa… !
– Hơn nữa cái gì?
– Hơn nữa nàng ấy bị mất quá nhiều máu trên đầu, có khả năng bại não!
– Bại não?
Trong lòng Hàn Mạc chợt lạnh toát.
Từ này kiếp trước Hàn Mạc vốn là một quân y, cũng không xa lạ gì, cái gọi là” bại não”, chính là” não tử vong”, hay nói cách khác, Tiết Hồng Tụ có thể trở thành người thực vật.
Hàn Mạc không kìm nổi véo lên khôn mặt mình một cái.
Tuy sau sự việc hắn toàn lực chạy về biệt viện của hoàng gia, nhưng trên đường về, Tiết Hồng Tụ vẫn trong tình trạng mất máu, bị hôn mê sâu.
Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng buồn phiền và hối hận, nếu biết có kết cục như này, tuyệt nhiên không đi dự buổi yến tiệc đó.
Nhưng trên đời này, không có thuốc hối hận.
Hiện tại Hàn Mạc chỉ nghĩ đến hai việc, thứ nhất khẩn cầu trời xanh phù hộ cho Hồng Tụ bình yên vô sự, thứ hai, không lường được bao nhiêu khó khăn và trở ngại phải tìm ra hung thủ đứng đằng sau, càng nhanh càng tốt.
Hắn bất chấp mọi thứ, vội vàng chạy vào trong phủ của chính mình.
Sau khi đem Hồng Tụ trở về, Hàn Mạc liền mang Hồng Tụ vào phòng của mình, lúc đó có hai vị thái y cũng từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Hàn Mạc, vội vàng chắp tay.
– Tỉnh chưa vậy?
Hai vị thái y nhìn nhau, đều lắc đầu, sắc mặt Hàn Mạc trầm xuống, nhưng trong lúc này, Xương Đức Hầu Tào Ân cũng với khuôn mặt mệt mỏi từ trong phòng bước ra.
Hàn Mạc tiến tới, cũng quên không hành lễ, liền hỏi;
– Hầu gia, nàng ấy… !
Xương Đức Hầu giơ tay lên, vỗ nhẹ vào vai Hàn Mạc, ra hiệu cho hắn không nên kích động quá, rồi ra hiệu cho hai vị thái y, lui ra, sau đó lôi Hàn Mạc vào phòng khách, ngồi xuống và nói:
– Hàn Mạc, ngươi không cần lo lắng, nàng ấy không chết được đâu!
Nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của Tào Ân, cuối cùng Hàn Mạc cũng bình tĩnh lại, chắp tay nói:
– Hầu gia, vất vả cho ngài quá!
Tào Ân cười ôn hoà nói:
– Ngươi đối với thuộc hạ quan tâm như vậy, Hầu gia như ta, cũng không nên quá kém cỏi. Lúc đầu bản hầu cũng đã từng ở biên cương, cũng biết sát thương của tên rất nguy hiểm, lúc lấy tên ra, lúc đó Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi. Bản hầu đối với việc này cũng có chút kinh nghiệm, có thể giúp đỡ được, cảm thấy rất vui mừng.
Hàn Mạc lộ vẻ cảm kích, Tào Ân biết Hồng Tụ trúng tên, đường đường là một vị Hầu gia tôn kính, chủ động đến giúp lấy tên ra, lại lấy thuốc quý của chính mình chữa trị vết thương cho Hồng Tụ.
Thực ra trong lòng Hàn Mạc đối với Tào Ân, không có chút chán ghét gì, ngoại trừ việc y ẻo lả dị thường còn lại nhân phẩm rất ôn hoà, hắn rất mến.
– Nàng ấy… khi nào có thể tỉnh được?
Hàn Mạc vẻ rất mong chờ hỏi.
Tào Ân trầm ngâm một lát, mới nói:
– Có thể sống sót, ông trời đã tỏ lòng thương hại lắm rồi. Tuy ngươi ra roi thúc ngựa mau chóng trở về, nhưng… nàng ấy mất máu nhiều quá, hơn nữa não bộ xuất hiện tình trạng thiếu máu trong thời gian ngắn, hay nói cách khác, đầu của cô ấy… bị hoại rồi!
Hàn Mạc nắm chặt tay, những vẫn nén kìm chế sự phẫn nộ và đau thương, nghe Tào Ân nói tiếp.
– Nội tràng của cô ấy bị tên xuyên qua, đã rạn đứt, tuy đã có thuốc cầm máu, nhưng muốn lành vết thương, cần có thời gian.
Tào Ân kiên trì nói tiếp:
– Trước khi vết thương lành, nàng ấy phải nghỉ ngơi tránh hoạt động mạnh, không thì rất có khả năng tái phát… !
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
– Khi nào có thể tỉnh lại, bản hầu cũng không dám khẳng định.
Xương Đức hầu chậm rãi nói:
– Hoặc có thể là hôm nay, hoặc có thể là ngày mai, cũng có thẻ là một hai tháng, thậm chí một hai năm… !
Hàn Mạc nghiến răng, mũi tên trong tay tòi ra, đây có thể nói từ khi hắn sinh ra, đây là lúc phẫn nộ và đau thương nhất.
– Nhưng, cho dù tỉnh lại, bản hầu cảm thấy não cô ấy muốn hồi phục, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Tào Ân khẽ thở dài nói:
– Theo như bản hầu dự đoán, thậm chí có thể… mất hết trí nhớ, do vậy, cũng không dám bảo đảm nàng ấy có thể bình thản mà dưỡng thương. Cho nên… từ hôm nay trở đi, bên cạnh nàng ấy không thể thiếu người chăm sóc, tránh khi nàng ấy tỉnh lại có những động thái không tốt, dẫn đến nội tràng tái phát rạn đứt… !
– Hạ thần sẽ phái người chăm sóc cô ấy, một bước cũng không rời!
Hàn Mạc lập tức nói.
Tào Ân gật đầu, rồi lại nhíu mày nói tiếp:
– Nhưng có một việc bản hầu cảm thấy kỳ lạ!
– Việc gì vậy?
– Như lời ngươi nói, tên tiễn thủ hẳn là kẻ ra tay cuối cùng.
Tào Ân chậm rãi nói:
– Mục tiêu của tên tiễn thủ là ngươi, ngươi được vị cô nương này đỡ cho một tên… nhưng đối phương muốn giết ngươi, thì trên đầu mũi tên phải bôi độc dược, cho dù là loại độc dược nào, cô nương này cũng khó mà sống sót được. Nhưng… trên đầu mũi tên không có một loại độc dược nào, điều này có chút kỳ lạ? lẽ nào tên tiễn thủ tự tin đến độ chỉ cần một mũi tên có thể hạ sát ngươi.
Điều này, Hàn Mạc cũng nghi ngờ như vậy. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Theo lý mà nói, đối phương có ý muốn giết mình, trên đầu mũi tên phải cóđộc dược, chỉ cần trúng tên thìđộc dược đã xâm nhập vào cơ thể, không thể sống sót, nhưng đối phương lại bỏ chiêu này, làm cho người ta có chút khó hiểu.
– Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.
Tào Ân đứng dậy, vẻ mặt lộ rõ nét mệt mỏi nói:
– Bây giờ bản hầu sẽ qua phủ tướng quân một chuyến!
– Hầu gia, ngài…?
– Phó sử Yến quốc ta gặp thích khách, Thương Chung Ly phải có lời giải thích với bản hầu.
Hai tay Tào Ân chắp sau lưng, vẻ thản nhiên nói:
– Nếu Thương Chung Ly không có một lời giải thích, bản hầu nghĩ Công chúa cũng không nhất thiết thành thânh với Thái tử Khánh quốc nữa.