……
Năm đó, đại pháp đài của Thủy Lục pháp hội có thể nói là có khí thế hào hùng. Cho dù là hôm nay đến đây, Kế Duyên vẫn cảm thấy pháp đài này là một công trình lớn, quả thật năm đó cũng xem như lao hao người tốn của.
Chỉ là sau khi Thủy Lục pháp hội kia qua đi, pháp đài này cũng trở thành một địa phương có chút đặc thù. Bởi vì năm đó Kế Duyên thi pháp, chúng long lại ở phía trên dùng lôi sét đánh yêu tà, hơn nữa hiện tại là nơi hoàng thất tế tự nhiều năm, khiến cho pháp đài này ít nhiều có chút thần dị.
Giờ phút này, Kế Duyên đứng trên pháp đài chắp tay sau lưng, nhìn trăng sáng trên bầu trời. Hôm nay trăng sáng mà sao cũng không hiếm. Nhưng có lẽ do hắn đã từng nhìn thấy tác dụng tâm lý của Kim Ô, Kế Duyên luôn cảm thấy trong vầng trăng kia có một con cóc bạc đang ngồi xổm.
Năm đó, pháp đài này có thể làm hội trường chính của Thủy Lục pháp hội nên diện tích đương nhiên không nhỏ. Kế Duyên một mình đứng ở trên đó có vẻ cực kỳ trống trải. Ở phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Kế Duyên quay đầu nhìn lại. Người tới không phải là phụ tử Doãn gia, mà là Ngôn Thường.
“Thái Thường Sử đại nhân, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”
Vào thời điểm Doãn Triệu Tiên giả bệnh, tuy Kế Duyên ở Doãn phủ, Ngôn Thường cũng đi qua Doãn phủ vài lần, nhưng chưa từng gặp mặt Kế Duyên, cũng không biết Kế Duyên ở đây. Cho nên y thật sự thật sự đã lâu lắm rồi chưa gặp lại Kế Duyên.
Chợt nhìn thấy một người đứng trên pháp đài, lại nghe được lời nói như vậy, Ngôn Thường hơi sửng sốt. Tình cảnh sau đó bỗng nhiên làm cho y nghĩ đến năm xưa nhìn thấy tiên nhân múa kiếm dưới trăng tặng bánh trung thu, lúc này kích động hẳn lên.
“Kế tiên sinh? Kế tiên sinh! Là ngài! Tiên sinh, nhiều năm không gặp ngài, Ngôn Thường hữu lễ!”
Ngôn Thường khom người hành đại lễ, sau đó bước nhanh tới gần, đi tới trước mặt Kế Duyên một khoảng không xa. Sau khi dừng lại lại lần nữa, y lại hành đại lễ, Kế Duyên chắp tay đáp lễ.
“Ngôn đại nhân không cần đa lễ.”
Ngôn Thường bây giờ cũng đã sớm râu tóc lốm đốm hoa râm, tóc bạc nhiều tóc đen ít, nhưng người vẫn rất có sức sống, ít nhất không có đến mức lộ ra vẻ già nua.
“Ngôn mỗ đến đây xem thiên tinh chi tướng, không nghĩ rằng có thể gặp được Kế tiên sinh. Từ biệt nhiều năm, phong thái của tiên sinh vẫn như ngày trước, thật may mắn!”
Kế Duyên cười cười, ngẩng đầu tiếp tục nhìn lên bầu trời.
“Ngôn đại nhân, ngươi là quan tinh đến xem quốc vận của Đại Trinh, lo lắng cho chiến sự nơi tiền phương đúng không?”
“Quan tinh” là nghề cũ của Ngôn Thường, mà từ cuối thời Nguyên Đức Đế đã được Hoàng đế coi trọng. Cho đến bây giờ, tân đế vẫn rất coi trọng y, là lão thần tam triều chân chính giống như Doãn Triệu Tiên .
Nghe Kế Duyên nói vậy, Ngôn Thường vừa ngẩng đầu nhìn sao, vừa vuốt râu đáp.
“Tiên sinh nói rất đúng, chỉ là Ngôn mỗ cũng không lo lắng chiến sự tiền phương lắm. Mặc dù tướng sĩ tiền phương của ta ngẫu nhiên có thất bại, nhưng Đại Trinh quốc phú dân cường lại trị quốc trong sạch, tinh tượng khí số cường thịnh hữu lực, Tử Vi đế tinh sáng lấp lánh. Tổ Việt tặc tử chỉ còn cách thực hiện cực nhanh. Ngôn mỗ quan tâm hơn đến chuyện sau chiến tranh lần này, Thiên tinh báo trước quốc gia sẽ có biến hóa.”
Kế Duyên cúi đầu lần nữa nhìn về phía Ngôn Thường.
“Ngôn đại nhân có kết luận chưa?”
Ngôn Thường cũng cúi đầu, nhìn về phía Kế Duyên, cười nói.
“Gặp tiên sinh ở đây ngay bây giờ, Ngôn mỗ cảm thấy kết quả không cần nói cũng biết, Đại Trinh vận số nhất định…”
Lời nói của Ngôn Thường như chém đinh chặt sắt, chữ cuối cùng còn chưa nói ra, Kế Duyên trực tiếp giơ tay ngăn y lại.
“Ngôn Thái Thường không cần nói ra, trừ phi Hoàng đế hỏi. Mặc dù không tính là thiên cơ nhưng vẫn phải thận trọng.”
“Vâng, Ngôn mỗ biết rồi!”
Sau khi nói xong, Kế Duyên tiếp tục ngẩng đầu nhìn mặt trăng. Ngôn Thường cũng không nhiều lời, đồng một lát sau cũng ngẩng đầu xem sao. Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh từng bước đi lên pháp đài cao cao này, nhìn thấy hai bóng lưng đang ngẩng đầu nhìn xa xăm.
Tiếng bước chân đến gần, Kế Duyên và Ngôn Thường lần lượt cúi đầu xoay người.
“Doãn tướng, Doãn thượng thư!”
Ngôn Thường vội vàng hành lễ với hai vị đại quan triều đình này, nhưng cũng không quá mức kinh ngạc vì sao bọn họ lại đến đây. Hai người kia dường như cũng không quá ngạc nhiên khi thấy Ngôn Thường ở chỗ này, vừa chắp tay vừa bước lại gần.
“Kế tiên sinh, Ngôn đại nhân!” “Ngôn đại nhân cũng ở đây!”
“Doãn phu tử, Thanh nhi, lại đây ngồi đi. Kế mỗ tuy không phải mệnh quan triều đình, hôm nay cũng có chút hứng thú muốn nghe ba vị đại quan triều đình các ngươi giảng giải về quốc sự hiện giờ.”
Kế Duyên cười đáp lễ, sau đó vung tay áo, trước mặt xuất hiện bồ đoàn và cái bàn.
Ba người cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống bồ đoàn gần đó. Doãn Thanh vừa nhấc ấm trà trên bàn rót nước cho mọi người, vừa nói.
“Như vậy, tất nhiên không thể không đề cập đến chiến sự nơi tiền phương. Tổ Việt khởi binh quả thật ngoài dự liệu của mọi người. Nhưng đối với Đại Trinh ta mà nói, đây chưa chắc không phải là chuyện tốt, cái gọi là đại nghĩa thiên thời đều ở ta…”
…
Giờ này khắc này, ở phía nam Tề Châu xa xôi, đại quân thuộc các quân đoàn của nước Đại Trinh đóng trại san sát nhau. Các đội tuần tra đều cực kỳ có trật tự, bên ngoài năm bước một người gác, mười bước một trạm gác.
Ở nơi đóng quân của đại quân trong doanh trại, dưới ánh đèn dầu, Doãn Trọng vẫn đang mặc áo giáp, chong đèn ngồi ở trước bàn, cầm cuốn thư tịch trên tay.
Đầu mùa đông ở Tề Châu đã rất lạnh. Doãn Trọng là tướng quân nên trong trướng của cậu tất nhiên sẽ có một chậu than sưởi ấm. Than củi bên trong chiếu ra một mảnh ánh sáng màu đỏ, thêm một phần ánh sáng chiếu lên màn trướng.
Trong quân trướng, trên giá binh khí bên trái bày hai cây đại đoản kích màu đen, chỉ nhìn qua đã cảm thấy vô cùng nặng nề. Trên giá binh khí bên phải là một thanh trường kiếm tinh cương, trên vỏ kiếm được chạm khắc long phượng, chính là đồ vật do đương kim hoàng đế Dương Thịnh thân tặng trước khi Doãn Trọng xuất chinh.
“مم”
Ban đêm, một trận gió đen thổi tới, làm cho rèm cửa doanh trướng nhẹ nhàng đong đưa. Ngọn đèn dầu trong trướng cũng có chút lắc lư. Doãn Trọng ngẩng đầu. Khi cơn gió đã ngừng, cậu cầm lấy tăm sắt chọt lên bấc đèn, muốn ánh đèn sáng hơn một chút.
Ánh sáng được khôi phục, động tác của Doãn Trọng lại hơi dừng lại. Cậu nhíu mày ngẩng đầu lên. Ở trước bàn vậy mà lại có thêm một người, hơn nữa còn là một bà lão tóc bạc trắng. Vừa rồi cậu không nghe được bất kỳ tiếng bước chân nào cả.
“Ngươi là yêu hay là quỷ?”
Thanh âm của Doãn Trọng vững vàng, không có bất kỳ chỗ phập phồng nào.
“Tướng quân quả nhiên là long phượng trong loài người, đã biết ta không phải người, lại không sợ chút nào!”
Bà lão nhìn về phía Doãn Trọng, trong mắt tràn ngập thưởng thức, chỉ với tư thái và cách ứng đối của Doãn Trọng đã đủ thấy phong phạm đại tướng.