“Cho nên đại ca, mong anh đừng tự trách nữa. Thập Bát từng nói, cả đời cậu ấy có thể đi theo đại ca thì chết cũng xứng “
Giang Ninh không nói gì.
Cho dù hắn đã nói với đám người anh Cẩu từ lâu, lựa chọn con đường này thì nhất định sẽ chạy giữa sự sống và cái chết, nhưng khi ngày này thật sự tới, hắn vẫn lo lắng đám người anh Cẩu sẽ không kiên trì nổi.
Bởi vì, bọn họ dù sao cũng không phải là chiến sĩ.
Nhưng hiện tại xem ra bọn họ là những người đàn ông có tâm huyết nhất!
“Chúng ta đưa Thập Bát về nhà”
Ở nông thôn cách thành phố Đông Hải khoảng gần ba giờ đi đường, nhà của Thập Bát lại ở đây.
Hẻo lánh nghèo khổ khiến không ít người vì kế sinh nhai lại để phần lớn những đứa trẻ trong nhà không thể thi đậu trường cấp ba ra ngoài làm thêm kiếm tiền, chia sẻ bớt áp lực trong nhà.
Càng chưa nói tới còn có bao nhiêu người có cơ hội lên đại học, lấy điều này để thay đổi số phận của mình.
Lưu Huy với danh hiệu Thập Bát có hoàn cảnh gia đình càng nghèo khó hơn. Lúc cậu ta còn nhỏ, hai mắt mẹ cậu ta bị mù không nhìn thấy gì, cả nhà chỉ dựa vào một mình ba cậu ta là Lưu Dương đi làm thêm chống đỡ gia đình.
Cho dù thành tích học tập của Thập Bát khi còn bé cũng không tệ lắm, nhưng sau khi tốt nghiệp cấp hai lại lựa chọn rời khỏi nhà, tới thành phố tìm công việc, chia sẻ áp lực cho ba.
Cậu ta đã phải chịu rất nhiều khổ cực, làm qua mấy chục công việc, không có văn hóa, không có bằng cấp, đi đâu cũng bị bắt nạt và ghẻ lạnh.
Cuối cùng lăn lộn vào giới xã hội đen, cậu ta mới tìm được một cách có thể kiếm được một ít tiền để gửi về nhà, nhưng như vậy lại bị người ta nói ra nói vào không biết bao nhiêu năm.
Thập Bát không muốn để cho người nhà khó chịu, nhiều năm như vậy cũng không về, chỉ là mỗi tháng đều gửi gần hết số tiền của mình về nhà.
Lúc này, ở nhà của Thập Bát.
Lưu Dương – ba của cậu ta đang đỡ người bạn già của mình ngồi phơi nắng ở trong sân.
Trong cái mẹt bên cạnh có phơi số khoai lang khô được thái sẵn từ hôm qua.
“Ông phơi xong lại gửi cho Tiểu Huy đi, từ nhỏ nó đã thích ăn món này rồi”
Mẹ của Thập Bát ngồi ở trên ghế, trên mặt tươi cười còn có một chút trách cứ: “Nó cũng đã lâu không về rồi. Ông có hỏi nó xem bao giờ mới vê không?”
“Haiz, con nó bận làm việc ở bên ngoài nhất định là không thể phân thân được, nếu có có thời gian sẽ trở về thôi, bà cứ hỏi mãi làm gì Lưu Dương nói hàm hồ cho qua, không muốn nhiều lời.
Con trai đã hơn một tháng không gọi điện thoại cho mình, trong thôn có người nói con trai làm chuyện phạm pháp bị vào tù, nhưng ông căn bản không tin.
Cho dù con trai mình không có học thức, không có bản lĩnh, nhưng nó tuyệt đối không phải là một người xấu, tuyệt đối sẽ không làm chuyện là trái với đạo đức được!
“Bận việc à?”
Đột nhiên, một giọng nói đầy khó chịu vang lên: “Lão Lưu, ông có thể đừng lừa vợ ông nữa được không?
Trong thôn có ai mà không biết thằng nhóc Lưu Huy kia đang làm lưu manh ngoài xã hội, toàn làm những thủ đoạn liều mạng đấy!”