“Đồng Đồng, người lớn nói chuyện trẻ con không được nói xen vào!”, Long Nhã Nhàn đã nhìn ra Viên Hào không biết thân phận của Đông Phương Hạ, sợ Đồng Đồng nói linh tinh, vội vàng ngăn lại.
Viên Hào liếc nhìn Long Nhã Nhàn một cái, cười nói với Đồng Đồng: “Ồ…vậy công chúa nhỏ nói chú nghe, xem cháu có biết bố cháu làm gì không nào”.
Đồng Đồng lắc lắc đầu: “Mẹ không cho cháu nói, cháu không dám nói! Chú tự mình hỏi bố cháu đi!”
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Đồng Đồng, Viên Hào thoạt đầu cũng ngây ra! Ngay sau đó, nói với Đông Phương Hạ: “Người anh em, cậu có thể dạy dỗ một cô con gái như vậy, tôi đây không thể không khâm phục cậu!”
“Anh Hào quá khen rồi! Đây không phải là công lao của một mình tôi, đứa nhỏ đều là được mẹ nuôi nấng, tôi…cảm thấy xấu hổ!”
Đông Phương Hạ đúng là không biết xấu hổ! Lại dám nói ra những lời như vậy! Xem ra anh thật sự coi Đồng Đồng là con gái của mình, Long Nhã Nhàn là vợ của mình rồi!
Về phần Long Nhã Nhàn, thực sự không còn lời nào để nói với Đông Phương Hạ!
Viên Hào tò mò về thân phận của Đông Phương Hạ nên cũng lên tiếng hỏi anh! Không phải Đông Phương Hạ không nói, mà là không muốn khiến những người bình thường sau khi biết thân phận của mình, họ lại cảm thấy sợ hãi từ tận sâu trong lòng! Dù sao sự tàn nhẫn của cái tên Huyết Lang cũng không phải là tin đồn!
Còn nữa, gạt thân phận Huyết Lang sang một bên thì không nói, chỉ với thân phận cậu chủ nhà họ Đông Phương cũng khiến những tài xế như Viên Hào ngưỡng mộ rồi. Có lúc, Đông Phương Hạ thực sự muốn giao lưu cùng một vài người không biết thân phận của mình, như vậy, người khác mới không cảm thấy gò bó.
Lúc này Đông Phương Hạ nhìn ánh mắt của Viên Hào, anh cười nói: “Sau này anh sẽ biết, anh Hào, nào, cạn ly!”, Đông Phương Hạ nói xong, bưng ly rượu, ra ý bảo Viên Hào cạn ly!