Không rõ lần bổ sung Dương Dịch cuối cùng đã là chuyện của năm nào rồi. Qua một thời gian dài đến thế, Dương Dịch trong đan điền của Dương Khai chỉ còn lại lác đác vài giọt, nếu không bổ sung thêm thì sẽ cạn kiệt hoàn toàn.
Không có Dương Dịch áp chế ác năng trong Ngạo Cốt Kim Thân, Dương Khai phỏng chừng mình sẽ nhanh chóng nhập ma mất.
– Vậy ngươi muốn ta làm gì?
Tuy Lệ Dung vẫn chưa hiểu lắm, nhưng cũng không muốn hỏi thêm.
– Các người có thiên tài địa bảo thuộc tính Dương không? Ta cần mấy thứ như vậy.
– Vật chất thuộc tính Dương đối lập với Ma tộc bọn ta, ngươi nghĩ bọn ta sẽ có những thứ như vậy sao?
Gương mặt Lệ Dung thoáng qua một tia không vui, bà liền sinh nghi, nhìn Dương Khai bằng ánh mắt không tin tưởng:
– Không phải ngươi đang lừa ta đấy chứ?
– Việc gì ta phải lừa bà.
Dương Khai nhún vai.
– Các người không có thứ gì thuộc tính Dương thật sao?
– Thật.
Dương Khai tối sầm mặt, nhíu mày bảo:
– Vậy thì gay to rồi, không có thứ gì thuộc tính Dương, ta không thể bổ sung chân nguyên được. Không bổ sung chân nguyên được thì không thể luyện đan. Bà cũng thấy rồi đó, ta muốn luyện đan cần phải dùng đến Chân Dương nguyên khí.
– Vậy làm sao đây?
Lệ Dung liền rối trí.
Tên con người này rất có thiên phú về luyện đan, chỉ trong một năm đã có thể luyện được đan dược Linh cấp, dựa vào tốc độ này, hoàn toàn không cần đợi tới mười năm là đã có thể lấy được đan dược Thánh cấp từ tay hắn. Nhưng giờ lại vì nguyên nhân này mà hắn không thể tiếp tục luyện đan, thật quá vớ vẩn.
Lệ Dung không biết tên con người này rốt cuộc tu luyện công pháp gì đặc biệt, cũng không biết thể chất hắn đặc thù ra sao, nhưng thấy hắn rất nghiêm túc, thì ắt không có gì phải nghi ngờ.
Nhìn Dương Khai, gương mặt Lệ Dung bất giác đau buồn vô vọng.
Tộc nhân đã bị giam ở đây vô số năm, tâm nguyện của mỗi người trong biết bao nhiêu năm đó chính là rời khỏi đây, bước ra thế giới bên ngoài. Nay khó khăn lắm mới nhìn thấy được một tia hy vọng, thì lại vì biến cố này cắt đứt một cách vô tình.
Lệ Dung cơ hồ có thể tưởng tượng ra, khi các tộc nhân biết tin này, họ sẽ thất vọng đến nhường nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lệ Dung chợt sáng rực hai mắt, vẻ mặt kích động, bà thì thào:
– Tuy bọn ta không có thứ gì thuộc tính Dương, nhưng ở Tiểu Huyền Giới này thì lại có…
– Ở đâu?
Dương Khai liền nhìn thấy một tia hy vọng. Không có Dương Dịch, hắn sẽ gặp rắc rối lớn. Không thể trở thành hy vọng cho tộc Cổ Ma này, Dương Khai sẽ chẳng còn chút giá trị sinh tồn, đến lúc đó Lệ Dung sẽ không chiếu cố hắn nữa, mà chỉ còn một con đường chết chờ đợi hắn thôi.
Lệ Dung không trả lời hắn, mà nhíu mày trầm tư, hồi lâu sau mới đáp:
– Ngươi tạm nghỉ hai ngày đi. Hai ngày sau, ta sẽ cho ngươi biết.
Dương Khai khẽ gật đầu.
Lệ Dung vội vã rời đi.
Không còn nhiều Dương Dịch, Dương Khai cũng không dám tùy tiện luyện đan nữa. Nhãn rỗi quá sức, hắn liền bảo Hoàn Nhi dẫn mình ra ngoài Ma Thần Bảo chơi.
Nói ra thì, từ lúc hắn đến Tiểu Huyền Giới này tới giờ, chưa hề ra khỏi gian thạch thất đó. Một là vì hắn không muốn xuất đầu lộ diện, tránh thu hút ánh mắt của những Ma tộc nhân khác, hai cũng là vì hắn mê mẩn luyện đan đến chẳng biết trời trăng gì nữa.
Giờ thì có chút thời gian rảnh, nên hắn muốn ra ngoài vận động một chút.
Trong Ma Thần Bảo, Dương Khai đã lĩnh hội được sự hung hãn và khát máu của đám Ma tộc nhân này, càng chứng kiến được sự kiên trì của họ. Lúc luyện tập võ kỹ, những Ma tộc nhân này thường hạ sát thủ thật sự, hoàn toàn khác với các võ giả ở thế giới loài người, đó là cuộc chiến sinh tử thật sự.
Thông thường là một bên nào đó bị đánh đến nát xương nát thịt, ngã nhào xuống đất chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng thể chất của tộc Cổ Ma rất mạnh, dù bị trọng thương đến đâu, nghỉ ngơi một chốc là lại có sức đánh tiếp.
Dương Khai thấy vậy không khỏi tấm tắc, và cũng khâm phục vô cùng.
Tại một quảng trường rộng lớn ở Ma Thần Bảo, Dương Khai còn nhìn thấy một bức tượng uy to lớn uy nghiêm.
Đây là tượng điêu khắc một nhân vật nào đó, không biết là người thời nào, do vị nghệ nhân nào tạo nên. Bước tượng sống động như thật, uy nghiêm vô cùng, mỗi một Ma tộc nhân đi qua, đều tỏ ra cung kính lạ thường.
Nhìn vào bức tượng này, Dương Khai tự dưng cảm giác có một thứ năng lượng kín kẽ và thần bí toát ra từ trong tượng, dẫn dụ Ngạo Cốt Kim Thân của hắn, khiến ác năng trong Ngạo Cốt Kim Thân suýt nữa là bùng phát.
Dương Khai biến sắc, vội vàng áp chế ác năng, sắc mặt liền trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.
Trong nháy mắt đó, dường như có một giọng nói xa lạ chợt lẩn quẩn trong tiềm thức hắn. Nhưng khi hắn cố nghe kỹ lại, thì giọng nói đó đã biến mất, không rõ có phải hắn gặp ảo giác hay không.
– Ngươi làm sao vậy?
Hoàn Nhi giật thót mình, không biết Dương Khai đang bị gì, vừa rồi còn hào hứng vô cùng, mới chớp mắt đã khác hẳn.
– Không sao, chắc là do lâu quá rồi không ra ngoài vận động.
Dương Khai chớp mắt.
– Con người các ngươi đấy, sức khỏe kém thế…
Hoàn Nhi cười cợt nhả.
– Tượng ai thế?
Dương Khai thuận miệng hỏi.
– Chủ nhân của tổ tiên bọn ta, Đại Ma Thần!
Hoàn Nhi cũng vội vàng chỉnh lại phong thái, cúi lạy bức tượng một cách cung kính.
– Đại Ma Thần?
Dương Khai ngạc nhiên.
– Không sai, uy nghiêm đấy chứ? Nghe nói vào thời vị Đại Ma Thần này tồn tại, Ma tộc ta thống nhất thiên hạ, loài người các ngươi và cả bọn Yêu tộc đều là chư hầu của Ma tộc bọn ta.
– Lợi hại thế?
– Đại Ma Thần thì dĩ nhiên là lợi hại rồi, võ lực của người không ai bì kịp, tận cho đến ngày nay, cũng chưa có ai sánh được.
– Một nhân vật lợi hại đến vậy, giờ đi đâu rồi?
– Không biết.
Hoàn Nhi lắc đầu.
– Vậy tại sao y lại phong ấn tổ tiên của các người ở đây? Các người đã phạm phải tội gì?
– Ta cũng không biết…
Liên tiếp mấy câu hỏi mà câu nào cũng trả lời không biết, Hoàn Nhi xấu hổ quá đâm ra nổi cáu:
– Hỏi gì lắm thế, ngươi thật phiền phức!