Cô sợ hãi kêu lên và nhanh chóng đỡ cậu đứng dậy.
Strzyga cũng nghe thấy tiếng kêu, đẩy cửa bước vào.
Thấy Diên vẫn ổn, ông ấy thở phào nhẹ nhõm rồi lại lặng lẽ đóng cửa phòng, để bác sĩ Vào sau.
Diên quay mặt đi không nhìn mặt cô.
“Chị… chị biết hết rồi sao?” Cậu cố gắng giả vờ, nhưng ngay khi cậu nói ra, âm giọng đã rung lên, đã sớm bán đứng tâm trạng của cậu lúc này.
Hứa Trúc Linh nghe thấy giọng nói mỏng manh và cảm thấy như bông mắc vào cổ họng.
“Xin lỗi… phu nhân và mọi người cũng là không có cách nào, mới gọi chị đến đây.
Em…em vẫn cứng đầu, không chịu chữa trị, còn gọi tên chị. Mọi người cũng đều tuyệt vọng…”
“Tại sao chị phải nói lời xin lỗi với em? Bây giờ chị đã biết em là ai, nhìn thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, chị không cảm thấy buồn cười sao? Một người đàn ông tuổi đôi mươi, nhưng dáng người nhỏ nhản, không thể đứng vững, ngày thường thì thành con gái, cái này được gọi là gì? Dị nhân?
Quái vật?”
“Rốt cuộc em sợ chị để ý đến, hay em để ý đến nó? Bạn bè… là để ý đến ngoại hình sao?
Vậy thì chị nói cho em biết, khi chị ở cùng với Cố Thành Trung, có nhiều lời đồn về khuôn mặt dọa người của anh ấy. Nhưng anh ấy đối với chị rất tốt, nên chị cũng đối xử tốt với anh “Hơn nữa, em trở thành như thế này cũng không phải chủ ý của em” Cô cố gắng nắm lấy tay cậu và muốn cậu thả lỏng, nhưng không nghĩ cậu lại mạnh mẽ bỏ tay cô ra, thậm chí đẩy cô xuống đất.
Cô đụng phải chiếc bàn đầu giường, chiếc đèn và bình hoa vỡ khắp sàn nhà.
Tay cô vô tình đập vào mảnh vỡ, máu chảy ra.
Cô nhíu mày đau đớn, nhưng không phát ra âm thanh.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Diên như bị một bàn tay to vô hình bóp chặt vào tim, không thở nổi. Cậu… thực sự đã đẩy cô.
Cô không tin được mà nhìn Diên.
Cậu ấy đối với bản thân luôn dịu dàng, và chưa bao giờ gay gắt. Nhưng lần này… cảm xúc quá kích động.
Bất cứ ai dò xét về mặt tối trong thâm tâm, cảm giác cũng không dễ chịu.
Cô thì có thể.
Cô từ dưới đất đứng dậy, cậu vội vàng dời ánh mắt sang một bên, nói: “Đi ra ngoài, không cần ở đây, tránh xa tôi ra”
“Vậy thì… chúng ta không làm bạn được sao?” Giọng Hứa Trúc Linh nhỏ nhẹ vang lên, cảm thấy có chút do dự.
“Chị và tôi vĩnh viễn không thể trở thành bạn. Tôi tiếp cận chị chỉ để tìm hiểu xem hành tung của Cố Thành Trung, tùy thời mà ứng biến”
Hứa Trúc Linh biết mình cố ý nói chuyện làm tốn thương cậu ấy, nhưng trong lòng cô vân có chút không thoải mái.
Cô đáp lại nhẹ nhàng, và sau đó đi về phía cửa.
Chờ cánh cửa đóng lại, cậu thở hổn hển, đôi tay to siết chặt khăn trải giường, muốn xé rách ra.
Strzyga nhìn thấy Hứa Trúc Linh bước ra, còn tay thì bị thương, nên lập tức bảo bác sĩ băng bó.
“Cậu chủ thế nào?”
“Cậu ấy rất hung dữ, đối với tôi rất nhãn tâm, tôi không thể làm được gì. Tôi cũng muốn về nhà rồi, Cố Thành Trung sẽ lo lắng cho tôi.
Tôi hứa sẽ không nhắc đến một chữ nào, ngay cả Cố Thành Trung cũng sẽ không nói gì cả, mọi người yên tâm” “Cảm ơn cô Trúc Linh hôm nay đã đến. Tôi sẽ thu xếp xe đưa cô về”
Sau khi đưa Hứa Trúc Linh đi, Strzyga trở lại phường, Diên rất tức giận, trên mặt đất đầy một đống hỗn độn.
“Tránh ra, tôi còn chưa chết, không cần chữa trị”
“Cậu chủ… thân thể của cậu vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, hãy theo sự sắp xếp của bác sĩ, nếu không phu nhân trở về, chúng tôi cũng không biết nói như thế nào”
“Chú vừa rồi khá lảm, ai cho chú đưa Hứa Trúc Linh tới đây?” Vẻ mặt Diên nghiêm nghị nói, giọng nói lạnh như quỷ, khác hẳn với hình tượng ôn hòa như ngày thường.
Cậu nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhưng lần này, bởi vì Hứa Trúc Linh đang phá vỡ giới hạn của cậu. Cậu có thể chấp nhận ánh mắt kinh thường của bất kỳ ai, nhưng lại một mình không thể chấp nhận ánh mắt bình tĩnh của Hứa Trúc Linh được.
Cậu biết rằng cô sẽ không coi thường bản thân mình, sẽ không coi cậu như một con quái vật. Tuy nhiên, trong lòng cậu lại coi mình như một con quái vật, tuyệt nhiên không đáng để xứng với cô Cậu… tự thẹn với bản thân.
“Cậu chủ… để tôi làm”
“Cậu chủ? Lại là cậu chủ, rốt cuộc ông làm việc cho ai, ông nghe ai sai bảo?”
“Là cô chủ”
“Từ nay về sau, ngoại trừ mệnh lệnh của tôi không được phép nghe theo mệnh lệnh khác, nếu không, ông lấy cái chết mà tạ tội, đừng tới tìm tôi: “Tính cách của con thật nóng nảy đấy nhỉ!”
Đúng lúc này, một giọng nữ trầm ấm vang lên từ ngoài cửa, manh mẽ và nghị lực, mang phong thái của một người gia chủ.
“Phu nhân…” Mọi người đồng loạt kính cẩn gọi “Lui xuống đi, chỗ này có tôi là được” Phu nhân bảo mọi người lui xuống, trong nhà chỉ còn lại hai người..