“Tìm em.!” Tuấn Khải liền đổi sắc mặt khi thấy dáng vẻ người không ra người của Hòa An. Mấy ngày gần đây Hòa An đều tránh anh. Tới một lần nhìn chính diện cũng không có. Bây giờ thấy cực kỳ hối hận. Nếu anh có thể mặc kệ mà bắt cậu về từ ngày đầu tiên có thể Hòa An đã không thành bộ dạng này.
“Làm sao anh biết địa chỉ nhà tôi.” Hòa An tiếp tục làm mặt lạnh.
“Này, con cũng biết lịch sự một chút đi.” Mẹ Hòa An cũng không chịu được thái độ của Hòa An lúc này.
“Thưa hai bác. Cháu xin phép được mang Hòa An về!” Tuấn Khải đột nhiên đứng dậy.
Ba Hòa An có chút bất ngờ. Mẹ Hòa An đã biết chuyện Hòa An lại có người yêu nhưng không biết chính xác là ai. Nhưng ba của Hòa An hoàn toàn không biết chuyện.
“What did you say?” (Dịch: Cậu vừa nói điều gì?”) Ba của Hòa An rất ít khi lại nói tiếng anh. Bình thường khi nào gặp chuyện bất ngờ ông mới lại nói tiếng mẹ đẻ.
Hòa An ý thức được sự nghiêm túc của Tuấn Khải nên liền nói. “Được rồi, ba mẹ. Con sẽ nói chuyện này sau. Bây giờ con có việc với anh ta một chút. Con xin phép trước.”
Hòa An ra dấu cho Tuấn Khải đừng nói thêm gì nữa sau đó trở về phòng, không đầy năm phút nữa là quay trở ra. Mặt độc một khuôn mặt lạnh tanh đi ra cửa.
Tuấn Khải lễ phép cúi chào ba mẹ Hòa An rồi cũng xoay người bước đi nhanh theo.
Trên xe lòng Hòa An cực kỳ rối bời. Anh đã không nghĩ rằng anh ta sẽ tới tìm mình. Nổi nhớ đã lớn tới nổi phải khó khăn lắm Hòa An mới ngăn được bản thân bình tĩnh như vậy khi gặp lại.
Tuấn Khải cũng phải kìm chế bao nhiêu mới có thể không nhìn Hoà An trên suốt đường về. Nỗi nhớ thương của anh bây giờ nó thể nói vỡ tan là vỡ ngay lập tức. Nhìn thấy bộ dạng của Hoà An lúc này nếu chỉ đau lòng thôi thì không nói. Anh như tan nát tim gan.
Cho tới khi không có Hoà An ở bên cạnh anh mới ý thức ra được mình đã yêu thương cậu ta nhiều đến như thế nào. Đối với anh lúc này Hoà An chính là linh hồn. Là nguồn sống là mọi sự vui vẻ hạnh phúc của bản thân.
Xe vừa đổ vào trong tầng hầm Tuấn Khải lập tức tháo dây an toàn. Cả một người nóng rực như lửa đốt. Nhào người sang ghế Hoà An trực tiếp mãnh liệt hôn lên. Tất cả mọi thứ xung quanh bây giờ đều là nổi nhớ thương điên cuồng xâm chiếm.
Anh vừa hôn vừa hạ ghế của Hoà An xuống. Hoà An ban đầu có chút kháng cự nhưng anh không vượt qua nổi nhớ nhung lúc này của mình đối với Tuấn Khải. Cả hai đã gặm nhấm cảm giác giày vò gần một tuần lễ. Bây giờ chỉ muốn triền miên cùng nhau. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không biết mệt mỏi. Cho tới khi Hoà An không thở được nữa mới đẩy Tuấn Khải ra. “Đủ rồi!”
Tuấn Khải đột nhiên đưa tay tới giữ lấy cổ Hoà An đè sát vào ghế. “Đủ rồi của em là gì? Tôi có cho phép em tự quyết định chuyện này chưa? Chuyện của một mình em sao? Người cậu ta thích là tôi hay em mà em trốn tránh!”
Hoà An lần đầu tiên thấy Tuấn Khải tức giận như vậy. Cổ họng đã bị chèn tới khó thở. “Thả ra!”
Tuấn Khải tiếp tục một lần nữa hôn xuống. Lần này còn mạnh hơn nhanh hơn. Hoà An cảm giác môi mình chỉ thiếu một chút nữa là bị làm cho tan nát luôn rồi. Lúc này Hoà An nước mắt đã ướt cả mặt. Điều anh không thể ngờ tới chính là trong đó có một nữa là của Tuấn Khải.
Tuấn Khải đã khóc. Lần thứ ba Tuấn Khải rơi nước mắt trước mắt Hoà An. Đột nhiên anh ngừng hôn. Cúi đầu đặt lên vai Hoà An. “Xin em…đừng rời khỏi anh…xin em được không?”
Hoà An cũng không thể cương nổi nữa. Anh bật khóc thành tiếng. “Em nhớ anh phát điên lên rồi!”