Moriarty uể oải nhìn anh ta, “Coi thằng nhóc đó kìa, đứng về phe chính nghĩa khiến gã cáu kỉnh và đần độn như vậy đấy.”
Vesper chỉ muốn trợn mắt, mấy tên ác ôn này lúc nào cũng mở mồm móc mỉa.
Đặc vụ Moran thở dài nhẹ nhõm, hơi cúi đầu chào Vesper, “Ngài Sherlock Holmes kêu cô rời khỏi phòng thẩm vấn.”
Moriarty nhíu mày, “Nhà Sherlock Holmes luôn làm người ta ghét.”
Vesper buông tay, “Anh cũng tốt hơn bao nhiêu đâu.”
Moriarty nhếch mép, thì thầm vào tai cô đe dọa, “Nếu em rời khỏi căn phòng xám xịt này, tôi sẽ cho nổ tung Afghanistan.”
Vesper: Cứ nổ nổ nổ! Sao lúc nào nhân vật phản diện cũng táo bạo như vậy chứ!
Cô nhìn Napoléon giới tội phạm trước mặt. Đôi mắt nâu thẫm của hắn ẩn chứa bóng đen đầy sát khí. Rõ ràng trước khi bước vào căn phòng thẩm vấn hắn đã bị lục soát hết mọi công cụ liên lạc. Ngoại trừ bộ vest lịch lãm thì hắn không có vũ khí và phương tiện liên lạc gì.
Nhưng bấy giờ thái độ làm chủ tất cả đó lại khiến Vesper chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cô hắng giọng, “Em không thể ở đây mãi được. Nơi này là MI6 chứ không phải căn hộ cao cấp của em tại Westminster.”
“Nhắc đến căn hộ ấy -” Moriarty cười hút hồn, “Tôi vô cùng thích cái ôm kia.”
Vesper nhún vai, “Với em thì ngược lại. Em muốn quên đi hẳn trải nghiệm khủng khiếp khi bị một vài tên sát thủ hàng đầu nhắm khẩu súng bắn tỉa vào tim.”
Moriarty liếc qua chàng đặc công trẻ tuổi rồi nhướng mày nhìn Vesper. Cặp mắt màu caramel xinh đẹp đầy đểu cáng, “Cục cưng, em muốn vui vẻ chút không?”
Vesper bất giác hít một hơi, “– Ở đây ư?”
“Tất nhiên, cưng à…” Ông trùm tội phạm lấy ra chiếc BlackBerry đáng lẽ không nên có từ túi áo, “Chẳng có gì trên đời thể hiện tài năng của tôi tốt hơn là làm điều ác trước mặt MI6.”
Mycroft trong phòng quan sát lập tức giận tái mặt. Anh gọi đặc vụ Moran tại phòng thẩm vấn thông qua máy liên lạc siêu nhỏ nhưng lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào như mong đợi.
Cùng lúc đó, căn phòng thẩm vấn bất khả xâm phạm bị khóa ngay tức thì, chặn tất cả các đặc vụ MI6 ra khỏi cửa.
Tiếng chuông báo động bỗng vang lên. Âm thanh ồn ào chói tai vọng khắp MI6. Ánh đèn nhấp nháy như một đứa trẻ nghịch ngợm đang bật công tắc để mua vui.
– – Hệ thống an ninh của MI6 nằm ngoài tầm kiểm soát.
Vesper nhìn về phía đặc vụ Moran, kết quả phát hiện anh ta lùi lại một bước và cúi đầu xuống, nét mặt mang sự kính sợ không thể che giấu dành cho Moriarty.
Napoléon giới tội phạm ngoảnh đầu lại, “Cục cưng, làm quen chút nhé. Vị đặc vụ xuất sắc tên Sébastien Moran đây là một trong bốn sát thủ hàng đầu.”
“Sébastien Moran?” Vesper sẵng giọng.
Tay thiện xạ hàng đầu quân đội Anh ở tập truyện trinh thám Sherlock Holmes, tâm phúc của giáo sư James Moriarty, được mệnh danh là “kẻ nguy hiểm thứ hai London”?
Chẳng phải chính phủ Anh hình người rất không đáng tin cậy sao? Gián điệp người ta đang ẩn nấp hết trong sân nhà anh đấy!
Vesper thở chậm lại và hướng ánh mắt về chiếc BlackBerry trên tay Moriarty, “Đại tá Moran đã lợi dụng cuộc ẩu đả ba mươi phút trước để nhét nó vào túi âu phục anh?”
“Chà…” Moriarty nhún vai, “Điều này thực sự quá thú vị. Một đám đặc vụ từ cơ quan tình báo vây quanh em, cuối cùng thì bị em trêu chọc như người mù.”
Vesper mím môi dưới, “Anh định làm gì?”
Cặp mắt màu caramel xinh đẹp của Moriarty thoáng vẻ quỷ quyệt. Hắn nói bằng giọng hào hứng, “Một vụ án thế kỷ chấn động cả London thì sao nhỉ?”
Vesper giật giật khóe môi, “Anh đã hack được hệ thống an ninh MI6. Điều này đủ để cho cả thế giới thấy tài năng phạm tội phi thường của anh rồi.”
“Khắp London không chỉ mình MI6 có hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhất…” Moriarty nhẹ nhàng ôm lấy eo cô. Hắn loay hoay chiếc BlackBerry bằng một tay, sau đó giơ màn hình lên trước mặt cô, “Chọn một cái đi, cục cưng.”
Giọng hắn dịu dàng mà mê hoặc. Vesper bất giác nhìn màn hình điện thoại di động. Phía trên hiển thị ba biểu tượng với các vạch chia là tháp London, ngân hàng Anh và nhà tù Bentonville.
Vesper cố nén chút căng thẳng trong lòng. Mẹ kiếp. Hai Sherlock Holmes vẫn chưa thể đột nhập vào căn phòng thẩm vấn khóa chặt này. Tài hùng biện đi đâu mất rồi?
Cô thong thả nói, “Em không thích gây ra hỗn loạn, Jim ạ.”
Moriarty mỉm cười nhìn cô nàng tóc đen của hắn, nhẹ nhàng nói: “Cưng ơi, nếu em không chọn một cái thì tôi sẽ để hệ thống an ninh bọn họ mất đồng bộ, đồng thời gây nên vụ nổ nào đó.”
…what-the-fuck! Tại sao anh không phụ trách nhân vật phản diện của anh, kéo cô xuống nước làm gì.
“Không thương lượng được?”
“yeap.”
“…”
Vậy tại sao một công dân liên bang Anh mẫu mực, thư ký thường trực Bộ tài chính như cô lại liên quan đến cuộc xâm lược Tháp London và vụ đánh bom ngân hàng Anh!
Moriarty nhìn vào cặp mắt đen thẫm kia, “Cưng à, tôi sẽ không cho em đứng về phe công lý. Em là người đẹp xảo trá của riêng mình tôi thôi.”
Moriarty bóp cằm cô, in lên môi cô một nụ hôn rồi vui vẻ nói –
“Dù sao thì trò hay cũng sắp diễn ra.”