… Đừng có mạnh miệng nhé.
Tối qua không mở đèn, anh cũng không nhìn quá rõ đâu, có được không!
Anh bưng cháo đi vào.
Ngửi thấy hương thơm, Từ Thanh Đào mới thấy đói đến mức nào sau khi thể lực cạn kiệt, bụng cũng không chịu thua kém, kêu ùng ục một tiếng.
Rèm cửa tự động tách ra hai bên, chỉ để lại một lớp mỏng nhẹ.
Ánh sáng chiếu vào, Từ Thanh Đào mới có tâm tình nhìn thời gian một cái, thế nhưng, vừa ngủ một giấc mà đã đến mười giờ sáng.
Giỏi lắm.
May mà hôm nay là thứ bảy, nếu không, với cơ thể hiện tại của cô mà còn phải bò dậy đi làm, thế thì cũng quá đau khổ rồi T.T!!
Lúc nhìn thấy cháo, sự khó chịu trong lòng Từ Thanh Đào đã biến mất tăm mất tích, ngược lại, đối với chuyện vừa nãy mình mắng Thời Tiểu Dữ là đàn ông xấu xa, lòng cô sinh ra chút chột dạ.
Lúc mở miệng lần nữa đã thay đổi tên gọi: “Anh Thời Dữ, vừa nãy anh đi nấu cháo à?”
Đến cả kính ngữ cũng gọi ra luôn rồi, có thể thấy được trình độ chột dạ trong lòng cô giáo Tiểu Đào.
Trần Thời Dữ để cháo xuống, ngồi lên trên giường: “Anh Thời Dữ?”
Nhắc lại lần nữa.
Từ Thanh Đào không cảm thấy có vấn đề gì.
Trần Thời Dữ mở miệng, anh kéo dài giọng, giọng điệu trầm thấp mà chậm rãi: “Lúc ở trên giường tối qua, em không hề kêu như vậy.”
Ám chỉ đến mức này rồi, như thể cô là người phụ nữ xấu xa hút x vô tình vậy.
Từ Thanh Đào: “.”
Trời au.
Có thể đừng nhắc với cô mấy chuyện này được không!!
Mấy cái xưng hô quái quỷ cô kêu trên giường tối qua, bây giờ nhớ lại chỉ khiến cho cô xấu hổ đến nỗi muốn tự sát mà thôi.
Nhưng thấy sắc đẹp làm hỏng việc, sắc đẹp đúng thật là làm hỏng việc, bị quyến rũ một cách dễ dàng, năng lực kiềm chế của Từ Thanh Đào hoàn toàn sụp đổ.
Không chỉ bị ép gọi chồng, mà còn có những lời xấu hổ cô chưa bao giờ nghĩ đến.
“Em.” Từ Thanh Đào dừng lại một chút, cảm thấy về mặt này, cô không thể yếu thế được, rõ ràng đều là lần đầu tiên giống nhau, nhưng sao người bị túm lấy rồi trêu chọc lại chỉ có mỗi mình cô. Thế là cô mặt không cảm xúc nói: “Đó là vì em muốn phối hợp với lòng tự tôn và mặt mũi đàn ông của anh nên mới dùng những lời lẽ có phong cách hơi khoa trương một chút như thế.”
“Khoa trương?” Rõ ràng là Trần Thời Dữ không tin: “Sao anh lại cảm thấy là sự thật.”
Từ Thanh Đào: “.”
Đừng tiếp tục mở phường nhuộm cho em nữa.
Hình như là vì để chứng minh cho sự thật này.
Từ Thanh Đào cảm thấy cả cô lẫn chăn đều đã bị Trần Thời Dữ nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.
Động tác của anh cẩn thận lại trân trọng.
Nhưng, chỉ động đậy có một chút thôi mà cô giáo Tiểu Đào đã thấy đau đau đến nỗi phải hít vào một ngụm khí lạnh rồi T.T!!
Thời Tiểu Dữ, tối qua anh không hề có lương tâm T.T
Buổi tối còn đỡ, ban ngày ban mặt bị người khác ôm vào lòng như thế này, tuy rèm cửa đã được kéo vào rồi, nhưng cô vẫn không sao thích ứng được với tư thế này, cảm thấy hơi xấu hổ.
Mặt của Từ Thanh Đào đã đỏ đến mức muốn chảy máu, vội quấn chặt chăn nhỏ của mình, có chết cũng không định chui ra nữa.
“Anh đừng nhìn!”
“Đồ của anh, sao anh lại không thể nhìn?”
“Chẳng phải tối qua rất nhiệt tình à, đến ăn…”
“A a a a a a anh im đi!!”
Hậu quả của việc trêu đùa quá trớn.
Chính là bị móng vuốt mèo của Từ Thanh Đào cào mấy cái lên ngực của anh.
Cô gái thẹn quá thành giận, nhào lên che miệng anh lại.
Cơ thể mềm mại bị anh ôm vào trong lòng.
Nhưng Trần Thời Dữ cũng chỉ bắt nạt cô mấy câu ngoài miệng mà thôi.
Ngoại trừ cháo, anh còn mang cả thuốc vào, dường như là đã chuẩn bị từ trước.
Không biết tối qua anh lấy được “đồ dùng dành cho kế hoạch hoá gia đình” từ chỗ nào nữa.
Từ Thanh Đào kinh ngạc, đôi mắt hồ ly trợn trừng.
Suýt chút nữa thì đã cho rằng Thời Tiểu Dữ có một lối sống tệ hại gì đó ở sau lưng cô.
Kết quả là, đối phương lại vô cùng bình tĩnh thẳng thắn, không chút xấu hổ giải thích: “Mua vào hôm lãnh giấy chứng nhận với em.”
Ồ.
Hả!!!
Đồ háo sắc!!
Đồ háo sắc, trong đầu anh chỉ toàn là mấy thứ linh ta linh tinh.
Quá trình bôi thuốc vô cùng chậm chạp và mệt người.
Ngón tay anh có đốt xương rõ ràng, thon dài lại xinh đẹp, trông giống như đôi tay của một nghệ sĩ đánh đàn dương cầm, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, lúc chui sâu vào trong, dường như cô không khó chịu gì mấy, chỉ là, vì cô đang ngồi trên chân anh, gần như tất cả trọng tâm đều rơi vào trên lòng bàn tay anh, gò má nhiễm một tầng đỏ ửng như máu, rúc vào hõm vai anh, cơ thể khe khẽ run rẩy.
Trần Thời Dữ kiểm tra một chút, hình như ngoại trừ việc bị sưng ra thì không bị thương gì.
Sau khi rút tay ra, anh chỉ đơn giản là dùng khăn ướt lau sạch đầu ngón tay, sau đó lại bôi thuốc lên vết thương tạo thành trong khi Từ Thanh Đào tập múa.
Bôi thuốc xong thì cũng đã hết một tiếng đồng hồ.
Từ Thanh Đào ngồi trên người anh, có thay đổi gì thì đều có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Nhưng không có cửa.
Hoàn toàn không có cửa.
Nếu như cô giáo Tiểu Đào lại thêm một đợt nữa, thì hôm nay cô sẽ hoàn toàn chết trên giường:)
May mà Trần Thời Dữ không cầm thú đến quá đáng như vậy.
Sau khi thu dọn thuốc mỡ, anh ôm cô đi đến bồn rửa mặt, sau khi giúp cô bóp kem đánh răng xong, trao cho cô một nụ hôn sâu có hương vị bạc hà, vừa kết thúc nụ hôn, Từ Thanh Đào đã vội vã đẩy anh ra, giống như đang hôn qua quýt lấy lệ vậy.
Trái tim đã hướng về bữa sáng từ lâu lắm rồi… Thật ra bây giờ là bữa trưa.
Hu hu.
Quả nhiên, trời đất bao la, cũng chỉ có mỗi ăn cơm là lớn nhất.
…
Tối qua làm ầm làm ĩ đến nửa đêm, sáng nay lại lăn lộn một lúc.
Kế hoạch tập múa vào thứ bảy của Từ Thanh Đào hoàn toàn phá sản.
Hiếm thấy có ngày Trần Thời Dữ cũng không đến công ty làm việc.
Thậm chí, đến làm việc mà anh cũng không sang phòng sách, anh ôm máy tính ngồi ở trong phòng ngủ.
Bảo vệ con mồi của mình, chẳng rời mắt bao giờ.
Từ Thanh Đào hoàn toàn không có tính tự giác của động vật nhỏ bị sói nhìn chằm chằm.
Còn cảm thấy Trần Thời Dữ rất vất vả, không hổ danh là tổng giám đốc độc tài, hai ngày nghỉ mà vẫn phải tăng ca.
Lúc buổi trưa, cô giúp việc đến Bách Nguyên Nhất Hào.
Lúc quét dọn vệ sinh phòng, Từ thanh Đào lại bắt đầu xấu hổ đến nỗi co rụt ngón chân lại.
Tuy rằng cô và Trần Thời Dữ là vợ chồng hợp pháp, ở trong nhà của mình rồi làm gì gì đó cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng lúc thấy cô giúp việc cầm chiếc thảm trị giá mấy chục nghìn đô la đi giặt thì cô vẫn xấu hổ muốn chết.
Trời ạ, có lúc Từ Thanh Đào chỉ hận thị lực của cô quá tốt.
Vì sao đến cả chất lỏng nào đó đã khô quắt ở trên thảm mà cũng có thể nhìn rõ vậy hả!!
Lỗ tai đã đỏ ửng hết cả lên, nhưng cô vẫn dùng khuôn mặt không cảm xúc mà nhìn ra chỗ khác.
Lần sau.
Lần sau, cô tuyệt đối sẽ không bị sắc đẹp của Thời Tiểu Dữ dụ dỗ nữa, thế nhưng, cô vẫn cùng anh làm loạn ở bao nhiêu nơi khác thường trong phòng ngủ như vậy.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Từ Thanh Đào cảm thấy sự đau đớn trên người đã giảm đi ít nhiều.
Vào buổi tối, Trần Thời Dữ rất uyển chuyển ám chỉ một câu, có cần anh tắm giúp cho không.
Từ Thanh Đào nhìn mặt anh, mặt không cảm xúc mà khóa cửa phòng tắm lại.
Anh mà tắm rửa à, anh giở trò đen tối thì có ấy chứ!
Nhưng mà, sau khi cởi đồ, nhìn thấy dáng vẻ mình trong gương.
Từ Thanh Đào vẫn hít một ngụm khí lạnh.
Hình như anh rất rất thích cắn cô.
Trước ngực còn lưu lại rất nhiều dấu răng, nhìn mà chỉ muốn sốc.
Chỉ là, nhìn chằm chằm một lúc, Từ Thanh Đào lại nhớ đến một chuyện.
Tối qua, lúc cô bị anh cầm tay ấn vào trước ngực anh, ngoại trừ nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt ra.
Cô còn sờ thấy một vết sẹo.
Không tính là quá lớn nhưng cũng khiến cô kinh ngạc.
Rốt cuộc là anh phải bị thương như thế nào thì một vết thương mới còn in hằn nơi lồng ngực anh như thế?
Đột nhiên, trong đầu của Từ Thanh Đào nảy ra một vài suy nghĩ đầy do dự.
Cô nhớ, lúc Trần Thời Dữ ở nước ngoài, anh từng xảy ra tai nạn xe, bởi vì vừa hay hôm đó là sinh nhật của cô, thế nên cô có ấn tượng vô cùng sâu sắc, thậm chí, khi nhớ lại, đến cả chi tiết bản tin hôm đó cũng hiện lên vô cùng sống động.
Trước khi ngủ, Từ Thanh Đào vô thức muốn quay về phòng ngủ của mình, kết quả là, cô lại đối mặt với ánh mắt của Trần Thời Dữ.
Cái dáng vẻ lên án kiểu như “Ngủ với anh rồi mà còn chạy ư” đó khiến cho Từ Thanh Đào chợt cảm thấy bước chân mình không thể bước về phía trước được nữa.
Nhưng cô cũng không “già mồm cãi láo” như thế được.
Người thì cũng đã ngủ rồi, ngủ chỗ nào chẳng là ngủ.
Hơn nữa, so với gối ôm chó bắp cải trong phòng của cô thì gối ôm hình người Thời Tiểu Dữ này thoải mái hơn nhiều.
Đương nhiên, bởi vì vừa có quan hệ xác thịt với nhau.
Bản thân Từ Thanh Đào cũng không muốn ngủ một mình cho lắm.
Vì vậy, cô không xoắn xuýt gì nhiều, nhanh chóng thu dọn đồ đạc vệ sinh cá nhân của mình, rồi sau đó bày biện hết vào trong phòng ngủ của Trần Thời Dữ.
Nhìn thấy bàn chải đánh răng đặt cạnh nhau trên bồn rửa, không hiểu sao lại có cảm giác của gia đình hơn khi trước.
Tối qua mới được thoả mãn, cộng thêm vết thương của Từ Thanh Đào vẫn chưa khỏi hẳn.
Đoạn thời gian này lại bận rộn tập múa, Trần Thời Dữ cũng không cầm thú đến nỗi ra tay động chân động tay với cô.
Chỉ im lặng ôm cô mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng, thế mà người động tay trước lại là Từ Thanh Đào.
Thực sự thì Từ Thanh Đào cũng không muốn cùng anh làm loạn một đêm, đến bây giờ cô giáo Tiểu Đào vẫn còn rất đau đó, có được không!
Chỉ là, khi nhớ đến chuyện mình ở trong phòng tắm thấp thỏm, muốn mở áo ngủ của anh ra nhìn một cái, có phải trước ngược anh có vết sẹo hay không.
Vừa mới kéo mở ra một chút, Trần Thời Dữ đã nhíu mày: “Không tốt lắm đâu?”
Từ Thanh Đào còn chưa kịp phản ứng lại: “Không tốt lắm cái gì?”
Trần Thời Dữ: “Tuy rằng anh biết em thèm muốn anh đã lâu, nhưng cũng không đến mức đã bị thương rồi mà vẫn còn gấp gáp không chờ nổi như vậy đâu nhỉ?”
Từ Thanh Đào: “.”
Mặt cô đỏ ửng, phản bác lại ngay: “Ai gấp gáp không chờ nổi chứ.”
Dứt khoát nói thẳng ra: “Hình như tối qua em sờ thấy trên ngực anh có vết sẹo, em muốn xem một chút.”
…
Hồi lâu sau, con ngươi của Trần Thời Dữ sẫm lại.
“Lúc tối lửa tắt đèn mà em còn sờ vô cùng cẩn thận như thế à?” Tuy giọng điệu đùa cợt nhưng lại hơi nghiêm túc hơn một chút: “Chẳng phải chuyện lớn lao gì cả, rất khó coi à.”
Không ngờ rằng anh cũng rất yêu cái đẹp.
Từ Thanh Đào lẩm bẩm một câu: “Anh là đàn ông mà, sợ khó coi cái gì cơ chứ.”
“Chẳng phải anh đang lấy sắc hầu người à, đương nhiên là phải để ý một chút rồi.”
“.”
“Nếu như phá tướng, một vài người không có lương tâm nào đó sẽ vứt bỏ anh mất thôi.”
“.”
Đừng cho rằng ngầm ám chỉ cô giáo Tiểu Đào.
Thì cô giáo Tiểu Đào sẽ không nghe ra:)
Hình như hơi xấu hổ, ngại ngùng mở miệng, nói rất nhanh: “Trời ạ, em xem chút thôi.”
Nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Cho dù anh vừa không có tiền vừa bị phá tướng thì em cũng sẽ không bao giờ không cần anh đâu.”
Cuối cùng, Trần Thời Dữ không đánh bại được cô.
Áo ngủ bị kéo ra, thứ đập vào mắt đầu tiên là hình dáng cơ bắp xinh đẹp, cơ thể hoàn mỹ giống như là trong truyện tranh, nhìn lên thêm chút nữa là cơ ngực của anh.
Quả nhiên là giống y như khi Từ Thanh Đào sờ.
Chỗ cơ ngực có một vết sẹo vô cùng hung tợn.
Như thể là đang đồng cảm với anh, Từ Thanh Đào cảm thấy trái tim của mình hơi nhói nhói đau.
“Sao lại bị như vậy?”
“Quên rồi. Hình như là tai nạn xe.”
Tuy rằng đã thầm đoán ra từ lâu, nhưng lúc nghe thấy thế, cô vẫn nghĩ mà thấy sợ.
Đồng thời, trong lòng cũng nhói đau từng cơn.
Khoảng thời gian mà anh sống không tốt đó.
Là những khoảng thời gian mà cô đã bỏ lỡ đó.
Một suy nghĩ rất nhỏ bé cứ thế xuất hiện.
Nhưng lúc nó xuất hiện, lại giống như đã được đọc thầm ở trong lòng cả trăm nghìn lần.
Nếu như năm mười sáu tuổi đó cô dũng cảm hơn một chút.
Có phải sẽ không hối hận nhiều năm như vậy không?
“Sao đang êm đẹp lại xảy ra tai nạn xe?”
“Cũng quên rồi.” Nhìn Trần Thời Dữ như thể là anh đã quên thật rồi: “Hình như là trường đại học trao đổi sinh viên, trên đường đi xảy ra tai nạn.”
“Ừm.”
Từ Thanh Đào buồn buồn đáp lại một tiếng, không nói tiếp.
Đến cả bản thân cô cũng không chú ý rằng, đầu ngón tay mình đang liên tục xoa xoa vết sẹo ấy.
Giống như không thể kìm nén được nữa, Từ Thanh Đào hôn lên vết sẹo trên lồng ngực của anh một cái, sau đó ôm chặt lấy anh, ồm ồm nói: “Sau này em sẽ bảo vệ anh.”
Không biết chọc vào điểm cười nào của Trần Thời Dữ.
Anh bật cười ra tiếng, lồng ngực rung rung.
“Được đấy.” Giọng điệu của anh nghe hư hỏng vô cùng: “Thế em phải cẩn thận bảo vệ anh.”
Dừng lại một chút: “Đóa hoa mỏng manh này.”
Sau đó Từ Thanh Đào hỏi anh, tan nạn xe năm đó thế nào, có nghiêm trọng không.
Trần Thời Dữ tùy tiện trò chuyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô gái nhà anh, như thể là anh mà nói thê thảm hơn một chút, thì ngay một giây sau, cô có thể rơi nước mắt vậy.
Không đành lòng trêu chọc cô nữa, anh nhẹ nhàng miêu tả: “Thật ra không có chuyện gì lớn, ở mấy ngày là ra viện.”
Từ Thanh Đào biết anh đang lừa gạt người ta.
Hồi đó, cô đọc được bài báo trong nước, anh phải cấp cứu trong phòng cấp cứu cả một ngày.
Quả thật là anh đang gạt người.
Hôm xảy ra tai nạn xe đó, hiện trường thê thảm chưa từng thấy.
Trong tiếng nổ mạnh, thực ra anh đã mất đi ý thức.
Hôm đó đi tham gia hội giao lưu của trường đại học, chẳng qua là nghe thấy người bạn cùng phòng người Pháp của anh nhắc một câu: “Trần, trong số sinh viên trao đổi lần này có cả trường trong nước của cậu, là sinh viên khoa tài chính của Đại học Vân Kinh.
Anh rất ít khi tham gia hoạt động như thế này, lúc đi, bạn cùng phòng người Pháp còn cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ có mỗi mình anh biết, dù chỉ ôm xác suất một phần mười nghìn.
Cũng muốn được thử vận may, nói không chừng là anh có thể nhìn thấy cô.
Thậm chí, về sau, khi anh ở trong phòng cấp cứu, nhịp tim đã hạ xuống mức thấp nhất tận mấy lần.
Sau khi sống sót một cách đầy thần kỳ, bạn cùng phòng đã đến thăm anh.
Bác sĩ cũng cảm thấy đây chẳng khác chi một điều thần kỳ.
Thực ra, nào có thứ gì thần kỳ.
Vào giây phút cuối cùng, khi trái tim sắp ngừng đập.
Chẳng qua là, anh chợt nhớ ra rằng, hôm nay là sinh nhật của cô.
Ít nhất thì anh cũng phải sống tiếp để nói với cô một câu chúc mừng sinh nhật.