Trong lúc nhất thời, sứ giả Trữ gia ngơ ngác nhìn Sở Vân. Sở Vân hừ lạnh một tiếng, tròng mắt hơi híp lại, trong mắt lấp lánh lệ mang.
Sứ giả Trữ gia chợt cảm thấy con mắt đau xót, tâm thần hắn run lên, vội vàng hướng ánh mắt quá chỗ khác, rất thông minh nhìn về phía Thư Thiên Hào nói:
– Hôn nhân, phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy. Thư đảo chủ, ngài…
Thư Thiên Hào nhìn thoáng qua Sở Vân, cười cười nói.
– Chuyện này ta không muốn thay hài tử làm chủ. Có lẽ việc đến quá mức đột ngột, khiến cho hắn có chút không thích ứng. Không bằng mời sứ giả ở lại quý phủ vài ngày, trong khoảng thời gian này để cho Sở Vân suy nghĩ thật kỹ, như thế nào?
– Kính xin Thư đảo chủ khuyên nhủ thiếu đảo chủ một câu. Nếu việc này thành Trữ gia cùng Thư gia thân càng thêm thân thân, đối với song phương đều sẽ đạt được lợi ích. Tại hạ sẽ lưu lại vài ngày trên quý đảo chờ hồi âm của đảo chủ cùng thiếu đảo chủ.
Sứ giả thở dài một tiếng, đành phải lui ra.
– Nghĩa phụ, người thực sự muốn ta thành thân cùng Trữ Y Y kia?
Buổi tối, trong thư phòng chỉ còn lại Sở vân cùng Thư Thiên Hào. Sở Vân nhíu mày, mở miệng trước đặt câu hỏi.
– Đừng vội, ngồi xuống trước đã. Trước tiên ta hỏi con, những lời con nói hồi chiều là phát ra từ chân tâm? Hay là do có điều cố kỵ?
Thư Thiên Hào khoát khoát tay, chỉ Sở Vân ngồi xuống.
Sở Vân ngồi xuống, lập tức nói.
– Là phát ra từ chân tâm, nhưng cũng có điều cố kỵ. Ta sợ thế lực Trữ gia trên Thư gia đảo nếu quá phát triển. Sớm muộn sẽ có một ngày đuôi to khó vẫy, khách biến thành chủ.
Thư Thiên Hào nghe vậy, lông mày lập tức giãn ra cười ha hả nói.
– Tiểu tử con luôn khiến ta phải kinh hỉ. Tốt, rất tốt, con có thể ý thức được điểm này khiến ta rất ngạc nhiên, không tệ, không tệ một chút nào!
Thư Thiên Hào thu nụ cười lại, thần sắc trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn Sở Vân nói.
– Những năm gần đây này Trữ gia mở ra bao nhiêu cửa hàng trên Thư gia đảo chúng ta, mang đi bao nhiêu lợi nhuận. Hơn nữa mượn những cửa hàng này, còn âm thầm đào tạo ra rất nhiều vây cánh. Nói thực cho con biết, những chuyện này, nội tâm nghĩa phụ đều biết rõ.
– Nghĩa… Nghĩa phụ
Lần này đến phiên Sở Vân giật mình.
– Trữ gia chủ là một lão hồ ly, không dùng thủ đoạn chiến tranh để khuếch trương thế lực. Mà sự dụng việc kết thân bốn phía, âm thầm bào mòn thế lực khắp nơi, Trữ gia đảo tài phú kinh nhân, đích xác là rất có thủ đoạn. Lão ta nhằm vào Thư gia đảo chúng ta, ta cũng phản nhằm vào hắn. Truyện Tiên Hiệp
– Nguyên lai nghĩa phụ đang lợi dụng thế lực Trữ gia.
Sở Vân ngơ ngác nhìn Thư Thiên Hào, chợt phát hiện ra bộ mặt mới của đối phương.
– Không sai. Thư gia đảo hoang vắng, hoàn cảnh ác liệt, tính cách đảo dũng mãnh, kinh tế trên đảo rất bạc nhược. Mấy năm này, nếu không phải có Trữ gia trợ giúp khai pháp, mượn nhờ thương thuyền của bọn hắn, khai thương mậu dịch. Ta lấy đầu ra nguồn thu thuế để chi tiêu cho hoạt động của Thư gia quân?
Thư Thiên Hào chậm rãi mở miệng, trong mắt lóe lên quang mang trí tuệ.
Ai cũng biết Chư Tinh Mãnh Hổ khí phách dũng mãnh, nhưng ai có thể hiểu được sự mưu trí của đầu mãnh hổ này?
– Nguyên lai nghĩa phụ là đại trí giả ngu, hài nhi ta cũng không còn lời nào để nói nữa rồi.
Sở Vân giang tay nở một nụ cười khổ. Vốn hắn đã chuẩn bị lý do thoái thác, phân tích uy hiếp từ Trữ gia, nhưng giờ phút này thì không cần dùng đến nữa rồi.