Chu Tự Hành ngước mắt, nhìn Hạ Tập Thanh đang ngủ say, cái đầu hơi nghiêng nghiêng, gật một cái rồi lại trở về vị trí cũ, thật đáng yêu.
Trở về quê quay phim, liệu anh có nhớ lại những hồi ức không tốt đẹp hay không? Trong lòng có chút lo lắng, nhưng cậu chợt nhớ đến những lời Hứa Kỳ Sâm từng nói.
Hạ Tập Thanh không thể cứ trốn tránh cả đời. Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải đối mặt với quá khứ của chính mình.
Máy bay vừa hạ cánh, Chu Tự Hành đã ngay lập tức cảm nhận được sức nóng đầu hạ của cái “bếp lò” thành thị. Rõ ràng mới chỉ sang đến giữa tháng năm mà nơi này đã như phòng xông hơi ngoài trời. Đi chưa được hai bước cậu đã có cảm giác tay áo hoodie như đang dính vào da tay. Thời tiết ẩm ướt, oi bức của phương Nam đúng là làm cho người phương Bắc như cậu không thể nào quen nổi.
Hạ Tập Thanh không hề bị ảnh hưởng. Anh đã thích ứng với khí hậu quê hương từ trong xương tủy, chỉ là lúc trên máy nằm ngủ không đúng tư thế làm cổ hơi khó chịu. Anh xoay xoay cổ cho bớt đau, nghe Chu Tự Hành vừa nói vừa cười với đạo diễn Côn ở phía sau. Tâm trạng vốn hỏng bét do ngủ không đủ giấc giờ lại càng tồi tệ thêm.
Không ngờ giây tiếp theo, một bàn tay ấm và khô ráo áp vào gáy anh, đều đều xoa bóp. Hạ Tập Thanh nghiêng đầu thì thấy mặt Chu Tự Hành vẫn đang đối diện với đạo diễn Côn, nhưng tay lại đang ấn nhè nhẹ lên cổ mình.
Chu Tự Hành cất cao giọng nói: “Đạo diễn Côn, chúng ta đến địa điểm quay chụp trước hay đến khách sạn trước? Những người khác thì sao?”
Côn Thanh cười xua tay: “Chúng ta còn chưa khai máy đâu.” Đôi mắt hắn nhìn về phía Hạ Tập Thanh: “Tập Thanh, để các cậu có thể sớm nhập vai, bọn tôi đã thuê một căn phòng ở Hoa An. Chính là nơi sẽ Giang Đồng ở sau khi khai máy. Trong kịch bản không phải có một thời gian sống chung sao? Trước tiên Tự Hành cứ ở đấy vài ngày, cùng nhau cọ xát tìm cảm giác.” Hắn cười áy náy: “Điều kiện vật chất có khả năng sẽ rất gian khổ, các cậu cố thích ứng nhé.”
“Không sao đâu.” Hạ Tập Thanh cũng cười, đánh bay bàn tay đang áp trên cổ anh của Chu Tự Hành: “Tôi có thể chịu khổ mà.”
Vừa ra khỏi sân bay, đạo diễn Côn đã sắp xếp xe đến đón bọn họ. Tài xế là một anh trai người địa phương, xả từng câu từng câu tiếng Vũ Hán vô cùng thân thiết với Hạ Tập Thanh, nhiệt tình tám chuyện. Hành lý của bọn họ thì để Tiểu La mang về khách sạn trước.
Côn Thành ngồi ở ghế phụ, lần trước đến đây hắn đã thân quen với anh trai này rồi. Hai người vừa cười vừa nói, tám chuyện trên trời dưới biển. Anh trai tài xế liếc mắt qua kính chiếu hậu, nhìn Chu Tự Hành cười nói: “Tôi nhận ra anh bạn đẹp trai này, là đại minh tinh đúng không? Con gái tôi thích cậu lắm, A, đúng rồi, tôi tên là Dương Phi, các cậu có thể gọi tôi là lão Dương.”
“Gọi anh là anh Phi đi.” Chu Tự Hành mỉm cười thân thiện.
Anh Phi nhìn Hạ Tập Thanh đang ngồi cạnh Chu Tự Hành: “Anh bạn đẹp trai này trắng ghê, trông không giống người phương Bắc.”
Miệng Hạ Tập Thanh khẽ cong, nhấc vành nón lên: “Tôi là người Vũ Hán.”
Đây là lần đầu tiên Chu Tự Hành nghe thấy Hạ Tập Thanh nói tiếng địa phương.
Không giống với nhiều người phương Nam, anh luôn nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, thậm chí thi thoảng còn có khẩu âm phương Bắc, rất khó để từ cách phát âm, nói chuyên mà đoán được nơi sinh.
Khi anh nói tiếng quê nhà, giọng anh rất trầm và nhỏ, lúc nói đến chữ “Hán” còn lơ đãng kéo âm thật dài, sinh động hơn hẳn tiếng phổ thông. Ở trong tai Chu Tự Hành nghe được vừa ngầu, lại vừa đáng yêu.
“Úi cha! Cậu là người địa phương à? Bảo sao.” Anh trai tài xế cũng nói bằng giọng Vũ Hán: “Ý tôi là cậu trông rất giống người Vũ Hán bọn tôi.”
Hạ Tập Thanh thoáng nhìn qua Chu Tự Hành, phát hiện cậu đang nhìn mình chằm chằm, cười cười, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nghe ra anh Phi nói gì không?”
Chu Tự Hành hơi ngẩn ra: “A? Ừm… khen anh xinh đẹp?”
Cái gì vậy? Hạ Tập Thanh nở nụ cười: “Không hiểu còn giả vờ hiểu.” Anh ngả lưng lên lưng ghế tựa, kéo thấp vành nón xuống, tạo một khoảng râm trước mí mắt.
Trong lúc mọi người trò chuyện, Hạ Tập Thanh nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao chót vót, hàng rào chắn màu xanh đang chờ thi công, cầu vượt qua đường ray, những khung cảnh quen thuộc của thành phố bị giấy dán kính bao phủ lên một màu xám xịt, rất giống những bộ phim đen trắng không lời thoại.
Mỗi lần nhìn ngắm đều cảm thấy quen thuộc, nhìn thêm thì có thể nhận ra những điểm không giống với địa phương khác.
Chu Tự Hành cũng học theo tư thế của anh, nhưng đôi chân dài không có chỗ duỗi, đành phải giả vờ lơ đãng gác lên chân Hạ Tập Thanh, chân phải của cậu để vào giữa hai chân anh. Cậu cũng không muốn nói chuyện quấy rầy Hạ Tập Thanh, nên chỉ lặng yên ngồi bên cạnh.
Xe đi được một lúc thì cảnh sắc bỗng nhiên thay đổi. Nhà lầu và công trình kiến trúc ở nơi này vẫn nhiều, nhưng lại mang cảm giác của thập niên 80. Phong cách kiến trúc xưa cũ với những mảng tường màu hồng cam sắp bong tróc làm lộ ra tuổi tác. Có một toàn nhà dễ thấy nhất được treo một tấm biển ghi “Cửa hàng bách hóa Hữu Nghị” bằng phông chữ cũ. Các công trình kiến trúc lớn nhỏ xung quanh đều như vậy, nhưng vẫn có vài cửa hàng tiện lợi mới mẻ đan xen vào đó.
“Nơi này sát bờ sông nên không thể phá bỏ.” Hạ Tập Thanh bỗng mở miệng: “Thế nên mới có thể giữ lại nhiều kiến trúc xưa cũ như vậy. Thật ra trước đây khu này rất phồn hoa.”
“Có thế nhìn ra được.” Hạ Tập Thanh chủ động nói với cậu làm Chu Tự Hành vui vẻ không thôi.
Không bao lâu sau, xe qua cầu Trường Giang, tầm nhìn xung quanh trong nháy mắt trở nên trống trải. Sóng nước lóng lánh trên mặt sông, hoàng hôn như đang dát vàng dát bạc lên đó. Mấy chiếc phà chầm chậm trôi, thi thoảng phát ra những tiếng còi dài. Nhìn ra xa xa, những áng mây màu đỏ tía như đang thiêu đốt bầu trời, giống như một ngọn lửa lớn đang cháy trên dòng sông Trường Giang.
Mặc dù là vùng sông nước, nhưng sông nước nơi đây hoàn toàn khác với Giang Nam. Ở nơi này đều là sông rộng hồ lớn*, tràn ngập sự cay nóng, khí khái hào sảng chốn giang hồ*.
(*Ở đây có chơi chữ nè, tác giả chơi chữ “giang hồ” là chốn giang hồ với “giang” là sông và “hồ”.)
Điểm này thật ra lại tưởng phản với Hạ Tập Thanh. Anh thoạt nhìn thì như dòng nước dịu êm, nhưng khi thật sự bước vào dòng chảy mới có thể chạm được đến linh hồn sôi nổi, ngang ngạch của anh.
“Thật đẹp.” Chu Tự Hành cảm thán từ tận đáy lòng. Cậu nhớ tới một câu thơ nổi tiếng: “Sương chiều man mác, trời Sở bao la*.”
(*Mộ ải trầm trầm Sở thiên khoát. (Dịch nghĩa: Sương chiều man mác, trời Sở bao la.) là một câu trong khúc nhạc “Vũ lâm linh” do Trương Dã Hồ được vua (Đường Minh Hoàng) sai làm khi đang trên đường hành quân về kinh thì nghe được tiếng mưa nên nhớ vợ (Dương Qúy Phi).
Thời xưa, nước Sở nằm vùng giữa và hạ lưu sông Trường Giang ngày nay, thuộc phương Nam. Sở thiên (Bầu trời nước Sở) cũng được dùng để chỉ bầu trời phương Nam.)
Nghe được câu thơ ấy, Hạ Tập Thanh cười khẽ: “Đúng là làm khó sinh viên khoa tự nhiên rồi.”
Côn Thành vẫn còn đang trò chuyện với anh Phi, giữa chừng Hạ Tập Thanh hỏi một câu: “Đạo diễn ơi, địa điểm cụ thể để lấy cảnh là ở đâu?”
“Xóm Hoa An.”
“Xóm Hoa An?” Hạ Tập Thanh khẽ giật mình, những rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh: “Mọi người có thể tìm ra được nơi đó đúng là không dễ.”
Côn Thành cười rộ lên: “Cái này là biên kịch Hứa bảo đấy. Cậu ấy nói lúc viết kịch bản còn cố ý trở về một chuyến.”
“A, đúng vậy, suýt chút nữa đã quên.” Hạ Tập Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thật ra người địa phương ở Vũ Hán gần không đi qua Hoa An. Ở nơi đó cơ bản đều là dân di cư đến.”
“Ừ…” Đạo diễn Côn quay đầu nhìn Hạ Tập Thanh: “Nghe nói cậu với biên kịch Hứa là bạn cùng lớp? Vậy tính ra hai cậu cũng đã quen rất nhiều năm.”
“Ừm. Bọn tôi cùng lớp cấp 3. Từ lúc ý nó đã rất giỏi rồi. Suốt ngày tham gia mấy cuộc thi viết văn, viết thơ, càng viết thì văn chương càng hay.” Khi kể lại chuyện thời cấp 3, trên khuôn mặt của Hạ Tập Thanh mang theo thần sắc dịu dàng: “Có điều lúc ấy nó hướng nội lắm, chả nói với ai câu nào.”
Vừa mới nói xong, cổ tay đã bị nắm lấy. Hạ Tập Thanh kinh ngạc quay mặt sang, trông thấy Chu Tự Hành đã lấy balo che tay hai người lại. Lúc anh định thoát ra thì Chu Tự Hành lại càng nắm chặt, còn ngang ngạnh đan ngón tay vào, bắt mười ngón tay của Hạ Tập Thanh và của cậu lồng vào nhau.
Hạ Tập Thanh mấp máy môi hỏi cậu đang làm gì. Chu Tự Hành chỉ cười, không đáp lại, nhưng bàn tay thì vẫn nắm chặt bàn tay anh.
Cậu thích sự dịu dàng chân thật của Hạ Tập Thanh, nhưng không thích sự dịu dàng này không phải vì cậu.
“Hiện tại biên kịch Hứa cũng không thích nói chuyện, nhưng tính cách rất ôn hòa, là người dễ nói chuyện, tình tình cũng tốt.”
“Hả? À, ừm…nó là như thế mà.” Sự sợ sệt trước cái nắm tay bị đạo diễn Côn phá vỡ, Hạ Tập Thanh thất thần đáp lời.
Thủ phạm gây họa – Chu Tự Hành thì lại vui vẻ, thoải mái, còn bóp bóp bàn tay anh: “Vậy còn anh?”
“Tôi?” Hạ Tập Thanh nghiêng đầu nghi hoặc: “Tôi làm sao?”
“Lúc học cấp 3, anh cũng giống với bây giờ sao?”
Không biết tại sao, Hạ Tập Thanh mơ hồ cảm thấy lời này của Chu Tự Hành mang theo một chút tiếc nuối, giống như đã bỏ lỡ mất chuyện quan trọng nào đó khiến lòng người phải tiếc hận.
Ánh mắt của Chu Tự Hành thành khẩn đến mức làm anh sợ hãi, Hạ Tập Thanh rũ mắt, trả lời qua loa lấy lệ: “…Không khác gì lắm.”
“Lúc học cấp 3 chắc Tập Thanh có rất nhiều người theo đuổi nhỉ?” Đạo diễn Côn trêu ghẹo anh: “Ngoại hình đẹp như vậy, không phải chính là cấp bậc hotboy trường sao?”
“Chính thế, đẹp được như Tập Thanh trong lớp chắc cũng không có mấy ai đâu.” Anh Phi cũng tiếp lời.
Thật là, cái hay thì không nói, toàn nói cái dở.
Hạ Tập Thanh cảm nhận được bàn tay kia đang nắm càng lúc càng chặt, định quay mặt sang liếc cho cậu một cái, ai ngờ Chu Tự Hành lại đánh đòn phủ đầu, nhướng mày nhìn anh, còn dí sát vào mặt Hạ Tập Thanh, cười nói: “Đúng thế, xinh đẹp vậy cơ mà.”
Cái giọng điệu này quái gở quá rõ ràng.
“Thế thì sao?” Đuôi mày của Hạ Tập Thanh cũng nhướng lên.
Ánh mắt mập mờ của Chu Tự Hành đánh giá khuôn mặt anh ở dưới vành mũ. Đôi bàn tay nắm chặt được che chắn, lòng bàn tay chạm vào nhau thật nóng bỏng.
“Tôi rất tò mò, trước đây là nhiều người xếp hàng theo đuổi anh, hay là anh đã theo đuổi rất nhiều người?” Giọng Chu Tự Hành trầm thấp, trong lúc lơ đãng đã tiết lộ quá nhiều ám hiệu.
Hạ Tập Thanh mỉm cười, những ngón tay khẽ cào lên mu bàn tay của Chu Tự Hành, rồi sau đó lại chầm chậm xoa xoa gân xanh nhô lên trên mu bàn tay cậu, vuốt ve da thịt, tựa như một điếu thuốc lá chưa tắt, mỗi lần cọ qua đều để lại vết bỏng rát trên làn da.
Hạ Tập Thanh trả lời câu hỏi của cậu, nhưng hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Tôi rất khó theo đuổi.”
Anh cố tình hạ giọng, nhưng vẫn không thể áp chế được sự ngả ngớn, bỡn cợt. Lời nói ra như một cọng lông vũ còn đang cháy dở, bay bay rồi rơi xuống ngực Chu Tự Hành, lửa bén thiêu cho máu nóng lên.
Ngón cái của Chu Tự Hành cũng cọ từng chút từng chút vào ngón trỏ của Hạ Tập Thanh.
“Tôi cũng đoán vậy.”