“Tiểu Trần, quần áo ở đây quá đắt! Chúng ta vẫn là đi nhanh lên!”
Tuy nhiên Diệp Trần căn bản không để ý tới, vẫn lôi kéo Tô Lam đi vào bên trong, lúc này cô gái bán hàng đi tới, cung kính nói:
“Hoan nghênh quang lâm! Không biết hai vị muốn mua quần áo gì?”
Diệp Trần đẩy Tô Lam lên phía trước,
“Làm phiền cô giúp dì tôi chọn một bộ đồ công sở thích hợp!”
Cô gái bán hàng kia thấy cách ăn mặc của hai người, nhìn không giống như là kẻ có tiền, trong đôi mắt trong lúc lơ đãng hiện ra mấy phần khinh thường, tuy nhiên dù sao các nàng cũng là nhân viên làm việc ở một cửa hàng có nhãn hiệu lớn, kinh nghiệm làm việc cơ bản nhất vẫn phải có, khẽ mỉm cười nói:
“Không thành vấn đề! Mời ngài theo tôi đi sang bên này, tôi vì ngài đề cử mấy bộ!”
Chỉ chốc lát, cô bán hàng đã căn cứ vào chiều cao, cân nặng, hình thể, khí chất của Tô Lam, lựa chọn ra vài bộ trang phục chuyên nghiệp nữ tính không tệ, hơn nữa giá cả không phải là rất đắt so với các phong cách khác.
Lúc Tô Lam nhìn thấy những loại quần áo hoa mỹ kia, trong đôi mặt đẹp rõ ràng hiện ra mấy phần ưa thích, nhưng khi cô ta vừa nhìn thấy giá cả, lập tức lắc đầu.
Một lần tới hai lần, cô gái bán hàng kia cũng trở nên hơi không kiên nhẫn, mắt thấy lại có khách nhân khác tiến đến, thế là mở miệng rất nhạt nói:
“Nếu không hai vị cứ ở đây tự chọn đi a, tôi đi chào hỏi khách nhân khác một chút!”
Nói xong, trực tiếp để hai người đứng ở đó, quay phắt người đi khỏi.
Cô bán hàng vừa đi, Tô Lam vội vàng kéo lấy cánh tay của Diệp Trần,
“Tiểu Trần, chúng ta vẫn là đi đi, quần áo ở đây thực sự quá đắt! Một bộ lại có giá mấy vạn, đều sắp bằng với thu nhập của quan cơm chúng ta trong vòng một năm!”
Vừa nói, Tô Lam muốn kéo Diệp Trần đi ra ngoài.
Diệp Trần đang định tiếp tục làm công tác tu tưởng cho Tô Lam, vào lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên,
“Tô Lam?”
Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ dáng người mập mạp, mặc quần áo sang trọng, hướng chỗ hai người đi tới.
Nhìn thấy người này, Diệp Trần lập tức nhíu mày, vẻ mặt của Tô Lam cũng hơi đổi một chút, cả người càng hiện ra vẻ câu nệ, vội vàng hô một tiếng,
“Đại tẩu!”
Hóa ra người phụ nữ mập mạp này, là vợ của Tô Hải anh trai của Tô Lam tên là Lý Thục Phương.
Cha mẹ Tô Lam chết sớm, còn có một người anh trai tên là Tô Hải, chỉ có điều, Tô Hải này sợ vợ như sợ cọp, trong nhà căn bản không có địa vị gì, cho nên những năm qua tuy rằng có lòng muốn hỗ trợ Tô Lam, nhưng cũng là có tâm nhưng vô lực.
Lại nói về Lý Thục Phương này, nhà mẹ đẻ là một gia tộc có tên có tuổi ở Vân Châu, chẳng những vốn liếng dư dả, anh trai lại đang làm ở chính quyền thành phố, cho nên làm người vẫn luôn rất hống hách.
Lý Thục Phương đi tới trước mặt hai người, một bộ thái độ bề trên, nói:
“Tô Lam, thật sự chính là ngươi a! Còn có ngươi, ngươi gọi là Diệp cái gì ấy nhỉ? Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Tô Lam đang muốn mở miệng trả lời, Diệp Trần ở một bên thản nhiên nói:
“Ở đây là cửa hàng bán quần áo, chúng tôi tới đây tự nhiên là để mua quần áo!”
Lý Thục Phương đầu tiên là sững sờ, sao đó là cười ha ha, bắt đầu giễu cợt không kiêng nể một chút nào,
“Ta không có nghe nhầm chứ? Hai người các ngươi nghèo như vậy, cũng dám tới đây mua quần áo? Các ngươi biết quần áo ở đây giá cả đắt cỡ nào không? Tùy tiện một bộ quần áo cũng có thể bằng với một năm thu nhập của quán cơm các ngươi đi có phải không? Thực sự là không biết thân biết phận!”
Tô Lam nghe được điều này, vẻ mặt lập tức tái nhợt đi, lần nữa kéo lấy ống tay áo của Diệp Trần, ra hiệu hắn nhanh chóng rời khỏi đây.
Tuy nhiên, Diệp Trần lại không nhúc nhích tí nào, lạnh giọng nói:
“Chúng tôi mua nổi hay không mua nổi, với bà có cọng lông quan hệ gì à? Chó lại thích đi bắt chuột, voi lại còn đòi đi trèo cột điện, đang yên đang lành thích xen vào việc chủa người khác! Thần kinh!”
Lý Thục Phương nghe thấy lời này, lập tức bùng nổ, hai mắt trừng một cái, gần như là hét lên,
“Mày được lắm cái thằng nhà quê này! Mày cũng dám nói với bà như vậy, lập tức nói xin lỗi bà ngay! Bằng không bà mày phải cho mày đẹp mặt!”
Tô Lam thấy thế, lập tức cuống lên, vội vàng nói:
“Đại tẩu thật xin lỗi! Tiểu Trần còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi thay nó nói xin lỗi chị có được hay không?”
Lý Thục Phương lại hừ lạnh một tiếng, không buông tha nói:
“Không được! Ta muốn cái thằng nhà quê này tự mình hướng ta xin lỗi!”
Khóe miệng Diệp Trần không thể không nhếch lên,
“Nếu tôi không xin lỗi bà, bà lại có thể làm gì được tôi?”
Nếu như không phải có Tô Lam ở một bên, lúc này Diệp Trần đã sớm ban tặng cho bà ta một cái bại tai, chứ đừng nói là sẽ nói nhảm nhiều như vậy?
P/S: Ta thích a….