Lý Dung nhìn hồi lâu liền nhận ra người nọ, tiếp đến nàng nghe thấy Lễ bộ Thượng thư Cố Tử Đạo thấp giọng nói một câu, “Thôi Ngọc Lang, ngươi nói điên khi2ng gì vậy hả?”
Quan viên trẻ tuổi tay cầm thẻ chầu, ý cười xán lạn nói, “Cố đại nhân, vi thần chỉ là nói những lời thật lòng mà thôi. Ngài xem, Điện hạ nên phạt cũng đã phạt rồi, thời gian thi hành án của người Tần gia cũng không thay đổi. Thân là Công chúa, Người dùng tiền đồ cả đời để bảo vệ một nhà võ tướng, có gì là không thể? Nếu người Tần gia có tội, Điện hạ như vậy cũng chẳng trì hoàn điều gì, nhưng nếu họ vô tội vậy việc làm của Điện hạ chính là tích một đại công đức! Một việc có lợi mà không hại như thế sao có thể không xem là cực tốt được cơ chứ?”
Thôi Ngọc Lang nói xong liền tươi cười quỳ xuống, khấu đầu nói, “Bệ hạ, vi thần cho rằng những lời nói của Công chủa vô cùng có lý, cầu xin Bệ hạ khai ân, chấp nhận thỉnh cầu của Công chúa”
Hắn vừa dứt lời, chẳng bao lâu, lại có một quan viên trẻ tuổi bước ra, nhắm mắt quỳ rạp xuống đất, “Xin Bệ hạ khai ân, chấp nhận thỉnh cầu của Công chúa”
Đã có người tiên phong, sau đó liền lục tục có thêm vài quan viên bước ra, nhân số tuy không nhiều nhưng khi tất cả cùng quỳ trên Đại điện, tựa hồ toát ra một sức mạnh vô hình.
Lý Minh nhìn họ, rất lâu sau, ông mới quay sang hỏi Lý Xuyên đang đứng bên cạnh, “Thái tử thấy thế nào?”
“Nhi thần…”, Lý Xuyên tựa hồ rất khó xử, phải qua vài phút câu mới lên tiếng đáp, “Nhi thần đều nghe theo ý Phụ hoàng”
“Nếu đã vậy, cứ theo ý Công chúa mà làm đi”
Lý Minh nhàn nhạt nói, “Từ hôm nay trở đi, Bình Lạc công chúa bị cấm túc trong tháp Bắc Yến, sao chép kinh thư một trăm lần cầu phúc cho Thái hậu, thể hiện lòng hiếu thảo. Sau khi hạ triều liền trực tiếp đến đó, những vật dụng cần thiết thì bảo hạ nhân mang đến. Thời gian hành hình của Tần gia vẫn giữ nguyên như cũ, người tạm thời do Công chúa quản lý. Hình bộ phải tự chỉnh đốn lại một phen, giản lược lưu trình, sau khi sửa đổi xong thì viết tấu chương trình lên cho trẫm”
“Vâng”, Tạ Lan Thanh cung kính hành lễ.
Lý Minh giải quyết chuyện này xong, hỏi thêm vài vấn đề chính sự khác, cuối cùng mới tuyên bố hạ triều.
Sau khi hạ triều, Lý Dung liền đưa mắt nhìn Thôi Ngọc Lang lẫn trong đám đông, đang cùng người bên cạnh chuyện trò vui vẻ bước ra ngoài. Sau khi do dự vài phút, nàng quyết định không tiến lên, nhưng vừa quay đầu lại thấy Lý Xuyên đang bước về phía mình.
Biểu tình của Lý Xuyên không tốt lắm, nàng nhìn Thượng Quan Húc đang đi phía sau cậu liền biết là ông ta bảo Lý Xuyên đến tìm nàng.
Hiện tại Lý Xuyên phải giả vờ lá mặt lá trái với các thế gia mà Lý Dung lại đứng ở phe đối lập với họ nên Lý Xuyên phải bày tỏ thái độ rõ ràng trước mặt các thế gia.
Do đó, khi Lý Xuyên vừa bước đến gần, Lý Dung đã lạnh mặt nói thẳng, “Đệ không cần nói gì cả, đã không chung đường, chí hướng cũng khác nhau. Đừng nói thêm nhiều!”
“A tỷ”, Lý Xuyên nhíu mày, “Tỷ quá phận rồi”
Lời nói của hai tỷ đệ đã thu hút ánh nhìn của các thần tử chưa rời đi, Lý Dung cười lạnh, “Là ta quá phận hay là bọn họ quá phận? Nên phạt cũng phạt rồi, ta đi đây, Thái tử cứ tự nhiên”
Nói xong, Lý Dung liền trực tiếp rời khỏi, hai mày Lý Xuyên nhíu chặt, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Lý Dung vừa ra khỏi cửa, rất nhiều thần tử đã tiến lên vây quanh cậu, khổ sở nói, “Điện hạ, Công chúa tùy hứng cũng phải có mức độ chứ, ngài ấy rốt cuộc muốn làm gì?”
“Các vị, ta sẽ cẩn thận khuyên răn tỷ ấy, nhưng suy cho cùng, tỷ ấy vẫn là tỷ tỷ của ta…”, Lý Xuyên nói xong, sắc mặt liền lộ vẻ khó xử, “Có lẽ do trước đây quá được sủng ái, đợi khi nào có cơ hội gặp mặt riêng, Cô sẽ nói chuyện nghiêm túc với tỷ ấy. Dù sao…”, Lý Xuyên thấp giọng nói, “Tỷ ấy cũng là Công chúa nhà Thượng Quan”
Nghe vậy, mọi người mới dần dần ổn định lại, than thở lên tiếng, “Cũng mong rằng Điện hạ có thể xoay chuyển tình thế. Nếu thật sự nháo đến độ trục xuất khỏi Hoa kinh…”
Dứt lời, vị đại thần đó khẽ lắc đầu, thở dài rời đi.
Những gì các vị đại thần nói chuyện với Lý Xuyên, Lý Dung không cần nghe cũng có thể đoán được tám chín phần mười.
Nàng là người thích hợp nhất để thành lập Đốc sát ti, không phải do nàng có sự nhẫn nại hơn người mà do nàng là Công chúa của nhà Thượng Quan, là tỷ tỷ của Thái tử.
Đây là bùa hộ thân của nàng, những việc nàng làm hôm nay nếu đổi thành người khác, các thế gia sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng?
Chỉ là họ tin tưởng nàng cuối cùng sẽ vì mặt mũi của Thái tử mà thu tay, vì mặt mũi của Thượng Quan gia mà không dám động thủ.
Đây chính là nguyên do Lý Minh chính thức trọng dụng nàng, nhưng cũng là lý do Lý Minh không hoàn toàn bảo vệ nàng mà từ đầu đến cuối chỉ quan sát, khảo nghiệm nàng.
Lý Dung vừa ngẫm lại toàn bộ chuyện trên triều vừa đi về phía tháp Bắc Yến.
Tháp Bắc Yến là lầu ngắm sao mà Lý Minh khi còn trẻ, cố ý cho người xây tặng mẫu hậu của nàng. Sau này, vì đế hậu hai người ít khi đến đây nên dần dần bị bỏ phế. Đến hiện tại, vì địa thế hẻo lánh thanh tịnh, nơi này đã biến thành nơi cấm túc trong cung.
Lý Dung lệnh cho Tịnh Mai đi lấy những thứ mình cần, một đường căn dặn đến lúc đến được ngọn tháp. Tháp Bắc Yến là kiến trúc cao nhất trong hoàng cung, bề thế uy nghi với những chuông đồng treo dọc mái hiên. Lý Dung ngẩng đầu quan sát trong phút chốc liền mang người tiến vào.
Nàng bước theo từng bậc thang leo lên cao. Tầng cao nhất cũng là nơi nàng sẽ sống trong khoảng thời gian sắp tới, nàng mở cửa vừa đặt chân vào thì đã thấy Lý Minh ngồi bên trong, đang cúi đầu thưởng trà.
Lý Dung khựng lại trong phút chốc, sau đó không khỏi kinh ngạc lên tiếng, “Phụ hoàng?”
Lý Minh ngồi trước bàn pha trà, nhàn nhạt nói, “Tiến vào đi”
Lý Dung không nói gì, nàng nhấc làn váy bước vào, cung kính quỳ bên cạnh Lý Minh. Ông tự tay rót cho nàng một ly trà, chậm rãi nói, “Đã nhiều năm rồi, trẫm chưa từng quay lại tháp Bắc Yến”
Lý Dung không dám đáp lời, thanh âm Lý Minh mang theo vài phần hoài niệm, “Lúc xây tháp, mẫu hậu của con mới mang thai con. Trẫm lần đầu làm cha, vô cùng cao hứng. Lúc đó cảm tình giữa ta và mẫu hậu con rất tốt, năm đó sinh thần của bà ấy, trẫm không biết đối phương thích gì, chỉ vì thấy bà ấy luôn nhìn trời, cho rằng bà ấy thích ngắm sao nên năm đầu tiên đăng cơ, trẫm đã huy động toàn lực xây tháp Bắc Yến”
Ấm nước đặt trên ngọn lửa nhỏ, phát ra vài tiếng ùng ục khe khẽ, như vừa bắt đầu sôi. Lý Minh quay đầu đi, nhìn về phía cửa sổ mở toang nơi xa.
Cửa sổ trong phòng mở rất lớn, lúc mở ra, bầu trời bên ngoài tựa như vẽ, Lý Minh chậm rãi nói, “Có lúc trẫm cũng hy vọng, bản thân có thể vẫn mãi như lúc ấy, cái gì cũng không lo, cái gì cũng không hiểu. Nếu vậy có lẽ cuộc sống sẽ tốt hơn. Ít nhất, trẫm và thê tử của trẫm sẽ vô cùng ân ái, trẫm và con, còn có Xuyên nhi”, Lý Minh quay lại nhìn Lý Dung rất lâu mới từ tốn tiếp tục, “Tình cảm giữa chúng ta chắc chắn sẽ không quá tệ, trẫm có thể đã là một vị phụ thân tốt”
“Phụ hoàng vẫn luôn rất tốt ạ”
Lý Dung mở miệng an ủi, Lý Minh phất tay cười nói, “Trẫm là người thế nào, trong lòng trẫm tự biết rõ, con không cần nói”
Lý Minh nói rồi lại khựng lại một chốc, phải rất lâu sau mới lên tiếng, “Con là một đứa trẻ thông minh, còn thông minh hơn cả Lý Xuyên”
“Phụ hoàng, chỉ vì Xuyên nhi còn nhỏ”
“Con cũng còn nhỏ mà”, Lý Minh khẽ cười, “Nhưng so với nó, con lại có cái nhìn thấu triệt hơn nhiều. Nếu con là nam nhi thì tốt rồi”
Lý Dung không nói gì.
Thật ra nàng cũng không thông minh hơn Lý Minh bao nhiêu, nếu có, chỉ là vì nàng đã sống một đời và biết trước kết cục mà thôi.
Kiếp trước nàng cũng giống như Lý Xuyên, bọn họ cùng lựa chọn một con đường nhìn qua có vẻ vô cùng dễ đi, triệt để ỷ lại vào người khác. Sau đó theo tuổi tác ngày một lớn, Lý Xuyên đã biến thành một phiên bản khác của Lý Minh và rồi lại là một vòng tuần hoàn luẩn quẩn.
“Trước đây trẫm vẫn luôn cho rằng, con chỉ là có chút thông minh, so với mẫu thân con chẳng khác là bao. Con giúp trẫm diệt Dương gia chẳng qua vì chuyện hôn sự của mình; lập Đốc sát ti chỉ vì Bùi Văn Tuyên xúi giục, muốn nắm giữ nhiều quyền lực hơn. Nhưng hôm nay trẫm cảm thấy, con so với trí tưởng tượng của trẫm, thật ra tốt hơn nhiều. Dung nhi”, Lý Minh than một tiếng, “Có rất nhiều việc, trẫm cũng là bị ép, ta không mong con không trách ta, nhưng ta chỉ mong nếu có một ngày ta sống lâu trăm tuổi, con có biết, thật ra trong lòng trẫm, cũng hy vọng con và Xuyên nhi có thể sống hạnh phúc”
Lý Dung lặng lẽ nhìn Lý Minh, thật ra hiện tại ông chưa đầy bốn mươi nhưng nhìn chẳng khác gì một ông lão đã sống qua nửa đời người.
Ngày tháng của ông không còn nhiều nữa.
Lý Dung nhớ rất rõ, kiếp trước, Lý Minh sẽ chết vào mùa đông hai năm sau.
Trước kia nàng cho rằng tình cảm nàng dành cho Lý Minh sớm đã phai nhạt, nhưng hiện tại khi nghe thấy người ấy xin lỗi, tuy biết rõ quyền lực trong lòng ông có địa vị bỏ xa mình song nàng như cũ vẫn thấy có một sự chua chát không nói thành lời trào dâng trong lòng.
“Vì sao hiện tại Phụ hoàng lại nói với con những điều này?”
Lý Dung cười khổ, “Trước đây ngài chưa từng nhắc đến”
“Ta không nói là vì sợ con một ngày kia sẽ khổ sở”, Lý Minh thần sắc bình đạm, “Trước đây, trẫm không biết cuối cùng con sẽ làm ra chuyện gì, lỡ như con và Xuyên nhi muốn xử lý trẫm thì sao? Nói những lời này, các con sẽ ghi nhớ, sau này phải khổ một đời, hà tất như thế”
“Nhưng hôm nay thì khác”, Lý Minh mỉm cười, nhìn Lý Dung nói, “Trẫm cảm thấy vô cùng vui sướng”
“Phụ hoàng có thể thẳng thắn trải lòng với nhi thần”, Lý Dung bật cười, “Nhi thần cũng rất vui”
“Trong lòng con không có khúc mắc là được rồi”, Lý Minh than một tiếng, “Buổi triều hôm nay, trẫm không thể thiên vị con quá rõ, nếu để thế gia biết trẫm nhất quyết phải giải quyết họ, ta sợ họ sẽ có những mưu toan dữ dội hơn”
“Con biết”, Lý Dung chậm rãi đáp, “Gốc rễ của thế gia quá sâu, không thể một sớm một chiều là có thể diệt sạch mà phải tuần tự, chậm rãi. Hơn nữa nhi thần thật sự lỗ mãng, đáng bị phạt”
“Sao con không phải là nam nhi chứ?”, Lý Minh có chút tiếc nuối, Lý Dung không khỏi mỉm cười, “Phụ hoàng, thật ra Xuyên nhi rất tốt, ngài chỉ cần tìm hiểu đệ ấy nhiều một chút là biết thôi”
“Nó rất tốt”, giọng của Lý Minh có chút nhạt, “Nhưng lại quá giống trẫm. Nếu cứ tiếp tục thế này, trẫm sợ rằng nó sẽ trở thành người như trẫm, thậm chí còn không bằng”
Lý Minh mỉm cười, như nhớ đến gì đó liền phất tay nói, “Thôi, nó hãy còn nhỏ, chờ xem sau này đã. Dù sao nó cũng là Thái tử, nếu không phạm phải sai lầm lớn, trẫm cũng sẽ không làm gì nó”
“Nhi thần biết”, Lý Dung hiểu rõ Lý Minh sợ nàng có nhiều tâm tư nên giải thích, “Phụ hoàng chỉ hy vọng Xuyên nhi làm tốt hơn mà thôi”
Lý Minh đáp một tiếng liền không nói gì nữa. Sau một lúc lâu, ông lại chậm rãi nói, “Trên triều, con thấy rồi đấy, vì sao trẫm phải tranh chấp với mẫu hậu của con, chắc con cũng đã hiểu được. Sau này…”, Lý Minh do dự vài phút mới tiếp tục, “Cha con chúng ta đồng lòng, không còn khúc mắc”
“Phụ hoàng yên tâm”, Lý Dung nhàn nhạt nói, “Trong lòng nhi thần luôn có Đại Hạ”
Lý Minh bật cười, nâng tay khẽ vỗ vai nàng, sau đó ông đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Bùi Văn Tuyên rời kinh rồi?”
“Vâng”, Lý Dung bình tĩnh đáp, “Phụ hoàng yên tâm, chàng sẽ trở về”
Nói xong, nàng nâng mắt ám chỉ nói, “Mang theo thứ mà Phụ hoàng muốn trở về”
“Tốt”, Lý Minh vỗ tay, bật cười to. Ông uống một ngụm trà, cao hứng nói, “Thật sảng khoái”
“Được rồi”, Lý Minh đứng dậy, nhìn quanh bốn phía nói, “Con ở đây tu dưỡng cho tốt, có gì cần cứ cho người báo với Phúc Lai một tiếng, trẫm sẽ cùng con đợi Bùi văn Tuyên trở về”
Lý Dung cũng đứng dậy, cung kính hành lễ, “Cung tiễn Phụ hoàng”
Lý Minh khẽ gật đầu, có chút vui vẻ rời đi.
Đợi sau khi Lý Minh rời đi, Lý Dung ngồi xuống, nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
Những lời Lý Minh nói, nàng hoàn toàn không tin.
Nàng hiểu quá rõ con người của Lý Minh, đối với nàng và Xuyên nhi, ông đều có cảm tình. Nhưng khi đối diện với quyền lực, cảm tình vốn dĩ không đáng nhắc đến. Hôm nay ông an ủi nàng, một mặt là vì bày tỏ sự vui mừng khi nàng chọn đứng về phía mình, mặt khác là vì ông cuối cùng xác định được sự hữu dụng của nàng, cố ý đến bồi dưỡng cảm tình mà thôi.
Lý Dung tay niết tách trà, lòng có chút lạnh, cũng có chút xót xa.
Không biết vì sao, nàng đột nhiên vô cùng nhớ Bùi Văn Tuyên. Nàng cảm thấy, hắn dường như đang ngồi trước mặt nàng, trên gương mặt thanh tuấn mang theo nét cười nhợt nhạt mà chất vất nàng, “Điện hạ, Người đang phiền lòng chuyện gì vậy?”
Nhớ đến ngữ khí của Bùi Văn Tuyên, nàng không khỏi bật cười.
Nàng vừa rót trà xong, phía cửa lại truyền đến một tiếng “kẽo kẹt”.
Lý Dung ngẩng đầu lên thì thấy Thượng Quan Nguyệt thân vận cung trang đứng đó.
Nàng hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười gọi, “Mẫu hậu”
Thượng Quan Nguyệt nhìn qua có chút mệt mỏi, bà đứng ở cửa không nhúc nhích, chỉ nhìn Lý Dung.
Lý Dung suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi hỏi, “Mẫu hậu không tiến vào ngồi sao?”
“Dung Dung”, Thượng Quan Nguyệt thấp giọng nói, “Con biết sai chưa?”
“Con làm sai chuyện gì?”
Lý Dung bình tĩnh hỏi, “Con chắn con đường phía trước của mọi người hay đoạt quyền của mọi người?”
Thượng Quan Nguyệt im lặng, Lý Dung thấy bà một mực không nói liền lên tiếng nhắc, “Mẫu hậu đến đây ngồi đi, cũng dễ nói chuyện hơn”
“Không cần”, giọng Thượng Quan Nguyệt nghẹn ngào, dường như biết khi bản thân nói ra những lời tiếp theo sẽ đánh mất điều gì, song cuối cùng bà vẫn nói, “Ta đến để chuyển lời của cậu con”
“Bùi Văn Tuyên chết rồi”
Động tác của Lý Dung bỗng khựng lại. Tiếng chim kêu ríu rít bay qua khung cửa sổ, nàng chầm chậm ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía nữ nhân đứng ở cửa.
Thượng Quan Nguyệt giả vờ trấn định, so với bộ dáng ngày thường ngồi ở ngôi cao chẳng khác biệt gì.
“Mỗi một việc đi ngược lại dòng nước lũ đều phải trả giá đắt”
“Dung nhi, sau này”, Thượng Quan Nguyệt khó khăn nói, “Đừng tùy hứng như vậy nữa”
♪Góc tám nhảm♪
Chap này chị Dung ngự tỷ ngầu lòi, hehe. Vì số chữ dài hơn gấp hai bình thường nên dịch hơi lâu
Đọc xong câu Tuyên chết có chị em nào tim ngừng đập không, lúc đầu Tây đọc đến lúc này mà đơ hết mấy giây ấy, dù biết không chết nhưng tình tiết này thật khiến người ta bất ngờ.
Spoil chap sau:
“Hiện tại các thế gia trên triều đều đang phẫn nộ với Điện hạ, muốn Điện hạ bị trục xuất khỏi Hoa Kinh. Thần có một đối sách có thể giúp Điện hạ tránh khỏi chuyện đau khổ này”
“Ồ?”
Lý Dung có chút kì quái, Tô Dung Khanh hạ mắt, bình tĩnh nói, “Vi thần nguyện ý cưới Điện hạ”
Lý Dung ngây ra tại chỗ, Tô Dung Khanh nâng mắt nhìn nàng, “Không biết Điện hạ có cho phép không?”