– Vậy để Cẩn Băng ở bên cạnh chăm sóc con… –
– Y tá phiền cô ở lại chăm sóc tôi –
Không để bà Thẩm nói hết câu anh đã nói, ý tứ trong câu rất rõ ràng người ngoài nghe cũng hiểu được.
Lưu Cẩn Băng tức giận nắm chặt góc váy, cố gắng mỉm cười rồi cùng ông bà Thẩm ra ngoài.
Trương Thiệu Ngôn vỗ vai anh để vào bàn tay anh thứ gì đó rồi cũng ra ngoài, cô đi đến đóng cửa và kéo màng cửa sổ lại đi đến ngồi bên cạnh anh.
– Đừng để ý cô ta – anh nói.
Cô tháo khẩu trang xuống nghe anh nói thế liền mỉm cười, đáp:
– Em vốn không để cô ta vào mắt –
Anh vươn tay xoa đầu cô mỉm cười, cô nhắm mát hưởng thụ cái xoa đầu của anh, chỉ cần có anh bảo vệ cô dù cho Lưu Cẩn Băng có nói những lời khó nghe như thế nào cũng có không quan tâm.
– Có vẻ…mẹ anh không thích em lắm – cô nói.
– Mẹ bị người khác che mắt, đợi chuyện của em qua đi anh dẫn em về ra mắt rồi từ từ mẹ cũng sẽ hiểu em – anh đáp.
Cô gật đầu, chỉ mong bà ấy có thể hiểu được cô quan trọng hơn là nhà họ Lý có thể cho cô và anh ở bên nhau.
– Thật ra…hôm nay anh có chuẩn bị qua cho em – anh nói.
– Thật không? –
Đôi mắt cô tròn xoa rất hào hứng hỏi anh.
Thẩm Hoắc Nam ngồi dậy bước xuống giường cô cũng giúp anh, anh lấy trong tay ra một chiếc hộp nhỏ, rồi quỳ xuống cô giật mình lùi về sau.
Trong chiếc hộp nhỏ ấy là một chiếc nhẫn rất đẹp.
– Tiểu Sở chúng ta quen nhau cũng gần 6 tháng, nhưng anh vẫn chưa lần nào tỏ tình với em, nên hôm nay…Tiểu Sở làm bạn gái anh nhé! – anh nói.
Cô mỉm cười gật đầu, đối với cô những vấn đề về tỏ tình rồi công khai người yêu nó không quan trọng bằng việc cô và anh có thể ở bên nhau một cách hạnh phúc.
Anh nắm lấy tay cô mỉm cười đeo nhẫn vào cho cô, cô phát hiện trên tay anh cũng có một chiếc nhẫn giống như thế.
Cô đỡ anh đứng lên rồi bắt đầu trêu chọc anh:
– Chỉ có nhẫn không có hoa sao? –
– Chuyện này…tình thế hiện giờ anh không chuẩn bị được hoa hay là em nhận bình hoa trên bàn được không? – anh hỏi.
– Tỏ tình người ta tặng hoa hồng đỏ, anh tặng em hoa bách hợp sao? –
– Vậy lấy tạm anh có được không? –
Lý Tiểu Sở đỏ mặt nhìn anh, Thẩm Hoắc Nam đắc ý kề sát mặt với cô, cô ngại ngùng đẩy nhẹ anh ra, mắng yêu:
– Đồ đáng ghét nhà anh còn không mau nghỉ ngơi –
– Được rồi, cô y tá cũng nhanh đi nghỉ ngơi –
Anh trêu cô rồi nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi, anh nhờ người sắp xếp giường ngủ của cô trong phòng anh.
Hai người nằm trên giường xoay mặt về phía nhau, mỉm cười rồi cùng chúc nhau ngủ ngon.