Hồi Tuyết ngồi xổm bên cạnh Minh Thù, biểu cảm mang theo vài phần miệt thị:
“Tính tình Bạch Yên Nhiên trước đây ở học viện Đế Quốc đắc tội không ít người, lần này đến sơn mạch Ma Phong cũng không biết khống chế một chút, nếu thực sự gặp phải ai đó thủ đoạn ác độc, khiến cô ta chết lặng lẽ ở chỗ này cũng là điều rất bình thường.”
“Ừm.”
Ánh mắt Minh Thù nhìn chằm chằm trứng trong tay, không hề quan tâm đến người khác, nàng nhìn ngọn lửa đang bùng lên, cầm trứng đặt lên phía trên ngọn lửa, ngón tay từ từ buông ra.
“Tiểu thư!”
Giọng nói của Lưu Phong có chút khàn nhưng cũng không khó nghe, số lần Minh Thù nghe hắn nói có thể đếm trên đầu ngón tay, lúc này lại đột nhiên gọi nàng, Minh Thù rất phối hợp nhìn hắn.
Trước mặt nàng đột nhiên tối sầm, chỉ cảm thấy có một bóng người đứng trước mặt mình, mùi thơm kỳ lạ bay đến chóp mũi nàng, sau đó lập tức cướp trứng trong tay nàng.
Minh Thù sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp.
Lại có người dám chạy đến cướp đồ ăn trên tay trẫm! Chán sống rồi sao?
Minh Thù xoay ngón tay bắt được tay của đối phương, song trong nháy mắt khi nàng vừa tiếp xúc với da đối phương, mới vừa rồi còn là bóng người giờ chỉ còn lại một luồng khói xanh, nhanh như tia chớp bay tới bên kia.
Khói xanh kéo ngọn lửa nghiêng về một phía, ngọn lửa châm cỏ khô xung quanh bùng lên cao, cháy thành một vành đai cách ly tự nhiên.
Khói xanh ở ngọn lửa bên kia chậm rãi ngưng tụ thành hình.
Hiện ra một người mặc áo trắng thêu hoa văn màu vàng nhạt, vạt áo rộng mở, mái tóc đen nửa buộc nửa thả tùy ý rơi lả tả sau gáy và trước ngực, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện sau làn tóc đen.
Hỏa hoạn gào thét trong đôi mắt đen như mực của nam nhân kia, hình thành một cảnh sắc mênh mông.
Sắc mặt nam nhân hơi tái nhợt, nhưng gương mặt đó vẫn như cũ đẹp đến say đắm lòng người, khóe miệng cong lên một độ cong hoàn hảo, giống như một sinh mệnh thuần khiết không bị nhiễm chút bụi trần.
Trứng màu được hắn nhẹ nhàng nắm trong bàn tay nổi lên xương gân rõ rệt, giống như bàn tay kia chỉ cần thoáng dùng sức trứng màu sẽ nát vụn.
Hô hấp của Minh Thù như dừng lại.
Không khí yên tĩnh quái dị, chỉ có âm thanh thiêu đốt của lửa.
Khí chất toát ra trên người nam nhân này quá mức mê hoặc, như yêu tinh chuyên khiến người khác hồn xiêu phách lạc, nhưng lại mang theo vài phần thanh thuần không dễ phát hiện, như sinh linh tinh khiết nhất của thời hồng hoang, không nhiễm chút vẩn đục.
Hai thái cực khác nhau xuất hiện trên cùng một người.
Minh Thù rũ mắt, giọng nói mang theo tiếng cười đánh tan sự im lặng:
“Hồi Tuyết, ở đâu ra cái tên đần này vậy?”
Hồi Tuyết bị Minh Thù làm giật mình tỉnh giấc, cố gắng dời ánh mắt khỏi người nam nhân, giọng nói có chút khó khăn:
“Hình như là… Các chủ Túy Hoa các.”
“Túy Hoa các Túy Thảo các cái gì, em không thấy hắn cướp đồ ăn của ta sao?”
Minh Thù chỉ vào người đối diện, nụ cười hơi dữ tợn.
Đồ ăn vặt của trẫm cũng dám cướp!
Đánh cho cha mẹ hắn cũng nhận không ra luôn.
Minh Thù muốn xắn tay áo lên, Hồi Tuyết nhanh tay níu Minh Thù lại:
“Tiểu thư, người bình tĩnh một chút, các chủ Túy Hoa các kỳ quái lắm.”
“Kỳ quái chỗ nào?” Còn có người kỳ quái hơn trẫm sao?
Ừ… Hình như…
Quên đi không quan trọng, cướp trứng về mới quan trọng.
Minh Thù tránh khỏi Hồi Tuyết, nhảy qua tường lửa trong tiếng kinh hô của Hồi Tuyết, đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương. Giống như lần đầu tiên, tay Minh Thù còn chưa đụng tới hắn, thân hình nam nhân trong nháy mắt biến thành khói xanh, chạy khỏi đầu ngón tay Minh Thù.
“Tuyệt Hồn cốc đúng là đời này càng tệ hơn đời trước.”
Giọng nói réo rắt của nam nhân xuyên qua ngọn lửa, lọt vào tai Minh Thù, vừa châm chọc lại vừa khinh miệt.
Minh Thù vung ống tay áo, cười nói: “Ngươi trâu bò, ngươi lợi hại.”
Lông mày nam nhân khẽ nhếch, dường như không hiểu đột nhiên Minh Thù khen hắn làm gì.
Ngay khi hắn đang quan sát người đối diện, thì sau lưng đột nhiên thấy lạnh, một lực đạo từ phía sau đánh tới hắn, nghiêng người tách ra, tiếng gió thổi gào thét xẹt qua bên tai, cánh tay mang theo độ ấm nắm cánh tay hắn, cảnh sắc xung quanh điên đảo, trên người hắn đột nhiên chấn động mạnh.
Một nữ nhân xuất hiện phía trên hắn, mang theo nụ cười dữ tợn.
Minh Thù đạp một cước lên thân người nằm trên đất, sau đó đạp lên ngực hắn, mỉm cười cúi người chống đầu gối:
“Tiểu tử, trứng của ta mà ngươi cũng dám cướp, ai cho ngươi lá gan đó?”
Nam nhân bình tĩnh nhìn nàng vài giây, đột nhiên mở miệng:
“Cô nương, lộ hết rồi kìa.”
Minh Thù không dao động.
Biểu cảm nam nhân trong nháy mắt cứng ngắc, chỉ cảm thấy nữ nhân phía trên tươi cười quá mức quái dị.
Rõ ràng là nụ cười như gió xuân tháng ba, lại làm hắn cảm thấy tràn ngập sự lạnh lùng và sắc bén như dao, nụ cười ôn hòa đó có thể sẽ đâm vào người hắn bất cứ lúc nào.