Trẻ con có thể cảm nhận được cảm xúc của người lớn, bọn họ càng là không thích Vạn Nhĩ Nhĩ, Vạn Nhĩ Nhĩ càng muốn tránh bọn họ, trong mắt họ càng thêm cảm giác đứa nhỏ này không thể lên được mặt bàn, cảm giác càng tồi tệ.
Một vòng tuần hoàn ác tính.
Rõ ràng trong cốt truyện, là vô cùng thích hai đứa nhỏ, vẫn là cháu của bọn họ, nhưng cảm giác lại không giống nhau.
Có liên quan đến tuần tự, trong cốt truyện, là có cảm tình với hai đứa nhỏ trước, sau đó mới biết đây là cháu nội của bọn họ, chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ chỗ nào cũng tốt, chỗ này tốt, chỗ kia cũng tốt.
Hơn nữa khi đó Hoắc Hạ Quân cũng không kết hôn sinh con, hai vợ chồng già muốn ôm cháu nội, nhìn thấy đứa trẻ giống con trai của mình lúc nhỏ, tự nhiên là yêu thích.
Ở hoàn cảnh hiện tại, Vạn Nhĩ Nhĩ càng thêm nhớ mẹ, hắn tưởng là về nhà rồi có thể giúp mẹ, hiện tại đừng nói là giúp được mẹ, đến chính hắn còn cảm thấy gian nan.
Hơn nữa, Vạn Nhĩ Nhĩ còn phát hiện ông bà nội đang tìm vợ cho cha, vừa tìm, vừa trách anh em bọn hắn là con riêng.
Cha có vợ khác, còn mẹ phải làm sao bây giờ, muốn hắn gọi người khác là mẹ sao?
Vạn Nhĩ Nhĩ không chấp nhận, không hiểu, không hiểu, đây không phải là cuộc sống trong tưởng tượng của hắn.
Rõ ràng nơi này tráng lệ huy hoàng, mọi thứ đều tốt, giống như nhà của chú Diệp.
Nhưng người ở đây không tốt, bọn họ rõ ràng là người thân, bọn họ lại không yêu hắn cùng em gái.
Gọi điện thoại cho mẹ, mẹ lại vội vàng cúp máy, có phải mẹ cũng không còn yêu hắn nữa không?
Thật hối hận, lẽ ra không nên về nhà cùng cha, nên theo mẹ chạy trốn.
Ngay từ đầu, không nên tìm cha.
Hắn phải trở về bên mẹ, phải ở bên cạnh mẹ, cho dù phải cùng mẹ ở trong căn nhà nhỏ.
Có sự so sánh đối lập như vậy, thậm chí Vạn Nhĩ Nhĩ còn cảm thấy ở nhà chú Diệp còn tốt hơn ở đây, chú Diệp còn chu đáo, ân cần hơn cha hắn.
Chú Diệp sẽ ôn hòa xoa đầu hắn, còn tặng quà.
Chú Diệp là cười nói với hắn, cha hắn khi xoa đầu hắn, đều là nhíu mày.
Hai mắt Vạn Nhĩ Nhĩ ngân ngấn nước, cúi đầu ăn cơm, bộ dạng giống như bị bắt nạt kia, thật khiến người ta bực bội.
Hoắc phu nhân cảm thấy thật đen đủi, cũng không có đánh mắng hắn, lại làm ra bộ dạng chịu đựng người ta bắt nạt này làm cái gì, để con trai bà biết được, sẽ không tránh khỏi một trận cãi vã.
Trẻ con có thể cảm nhận được thiện và ác, cho dù là Vạn Nghiên Nghiên ngây thơ vô tri, cũng đều an tĩnh trầm mặc, càng không dám khóc lớn.
Cô mơ hồ cảm nhận được, cho dù có khóc cũng không có kết quả tốt, không đạt được thứ cô muốn.
Vạn Nhĩ Nhĩ quyết định mang theo em gái bỏ nhà đi, phải đi tìm mẹ.
Anh em Vạn Nhĩ Nhĩ đột nhiên không thấy bóng dáng, khiến Hoắc gia gà bay chó sủa, Vạn Nhĩ Nhĩ quả thực thông minh, tránh thoát nhiều người như vậy, mang theo em gái rời khỏi Hoắc gia.
Hoắc Hạ Quân nhận được tin tức về nhà, theo bản năng liền nhíu mày hỏi cha mẹ: “Tại sao thằng bé lại muốn bỏ trốn?”
“Làm sao tôi biết được sao nó lại muốn bỏ trốn, cả ngày đều vác khuôn mặt nặng trịch, cứ như chúng tôi ngược đãi nó.” Hoắc phu nhân tức giận nói.
Nói là bà nội, trên thực tế cũng chỉ ngoài bốn mươi tuổi, ra bên ngoài bị người ta gọi là bà nội, về nhà còn bị con trai chất vấn, khuôn mặt bảo dưỡng cẩn thận hơi vặn vẹo, “Phiền chết đi được, đã nói là nuôi ở bên ngoài rồi.”
“Mẹ nó muốn con như vậy, yêu thương con như vậy, để cô ta toại nguyện đi.”
Lời này từ trong ra ngoài, đều là không muốn hai đứa nhỏ này.
Xinh đẹp tao nhã mà nói ra như vậy, thật khiến người ta lạnh toát sống lưng, trong cốt truyện, đây là một người bà nội thật đáng yêu, bây giờ lại khiến người ta không cảm nhận được chút đáng yêu nào.
Vạn Nhĩ Nhĩ thông minh, nhưng hắn cũng chỉ là một đứa trẻ hơn ba tuổi, chuyện Hoắc Hạ Quân cưới vợ đã gần trong gang tấc, bởi vì tồn tại của hai đứa nhỏ, đã khiến Hoắc gia tổn thất giá trị vô hình.
Hoắc phu nhân cũng vì chuyện của con trai, đi ra ngoài luôn bị mọi người đàm tiếu.
Còn chưa kết hôn đã có con, chậc chậc…
Không đúng lúc, không đúng lúc…
Hai đứa trẻ xuất hiện không đúng lúc, không thể khiến người ta yêu thích.
Ai cũng thích hoa thơm trái ngọt, nhưng không phải ai cũng thích làm bạn với bùn đất mà trồng nó.