Trong lòng Diệp Già Kỳ có suy nghĩ, bởi vậy cũng không đi quá nhanh, hai người một lần nữa gặp mặt ở dưới tầng ký túc xá.
Hai tay Diệp Già Kỳ đút túi, hững hờ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lương Đình đứng dưới đèn đường, ánh sáng nghiêng xuống gò má anh, chiếu lên đường nét rõ ràng của anh ta —
“Chuyện đó, cậu tốt nhất là vĩnh viễn để nát vụn trong bụng, đừng nói ra.”
Diệp Già Kỳ đương nhiên biết anh ta nói chuyện gì, vừa rồi lúc hai người ăn cơm đã giao chiến một lần.
“Chuyện trọng sinh trở về, các cậu muốn giấu giếm Thẩm Quát?”
“Lục Yên không hy vọng cho cậu ta biết.”
Mà cậu ta là người mà Lục Yên rất để ý…
Diệp Già Kỳ cười: “Lương Đình, cậu rất thông minh, nhưng cũng rất hèn, nhìn người mình thích kéo tay một người khác, cậu cảm thấy vui vẻ không?”
“Không vui.” Lương Đình nói đúng sự thật: “Nhưng đây là chuyện của tôi.”
Không liên quan gì tới cậu, cũng không liên quan gì tới cô ấy.
Tất cả yêu và vui buồn đều là chuyện của một mình anh ta.
Diệp Già Kỳ từ nhỏ đến lớn đều là thuận buồm xuôi gió, thứ mình muốn dễ như trở bàn tay là lấy được, bất kể là học hành hay là bạn gái, thái độ của anh chính là: Bất cứ chuyện gì cũng phải tranh giành, không tranh giành thì vĩnh viễn không có cơ hội.
Sự giáo dục mà bố anh cho anh chính là giáo dục kiểu hổ báo, muốn bồi dưỡng anh trở thành người thừa kế đủ tư cách, cho nên anh ta rất khó hiểu được lựa chọn của Lương Đình.
“Không đến cuối cùng thì tôi sẽ không bỏ cuộc.” Diệp Già Kỳ quay người rời đi: “Không phải của tôi thì tôi cướp.”
Lương Đình bỗng nhiên nói: “Tôi không có quyền can thiệp vào lựa chọn của cậu, nhưng tôi cũng sẽ không cho cậu cơ hội làm tổn thương cô ấy.”
Diệp Già Kỳ nghiêng đầu, giọng nói hung ác: “Tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy, vĩnh viễn cũng không.”
“Cậu vẫn chưa hiểu sao, làm tổn thương Thẩm Quát chính là làm tổn thương cô ấy.”
*
Bên bãi tập có không ít bạn học đang tản bộ tiêu cơm, hoặc là tụm năm tụm ba cùng nhau ngắm sao nói chuyện phiếm, Lục Yên đi phía trước, Thẩm Quát đi theo sau lưng cô, vẫn không nói gì.
Chú ý tới sự im lặng của thiếu niên, Lục Yên xoay người lại mặt hướng về phía anh, chậm rãi đi lui.
“Tại sao không nói gì.”
“Đang suy nghĩ nói như thế nào.”
“Nói chuyện còn phải suy nghĩ nói như thế nào à?”
Trên mặt Thẩm Quát phủ bóng râm của ánh đèn nơi xa, chiếu đến trong con ngươi một chút ánh sáng ít ỏi: “Có vài lời chính là phải nghĩ kỹ mới có thể nói ra.”
Lục Yên bỗng nhiên có chút thấp thỏm, đi đến bên cạnh anh, kéo kéo tay anh mới ngửi được trên người anh có một chút mùi rượu.
Vừa rồi lúc mấy người thiếu niên ăn cơm có uống bia, Lục Yên biết tửu lượng của Thẩm Quát không tốt, giờ phút này cũng không biết rốt cuộc anh say mấy phần.
“Vậy anh nghĩ xong chưa?”
“Nghĩ xong rồi.”
“Hửm?”
Nhịp tim của Lục Yên đều tăng tốc, dáng vẻ đành hoàng trịnh trọng này của Thẩm Quát luôn khiến cô hồi hộp, cho rằng anh muốn chất vấn cô chuyện lớn gì, lại không nghĩ rằng, Thẩm Quát nghiêm túc nói: “Lục Yên, em là bảo bối của anh.”
“…”
Chuyện cười gì vậy?
Thẩm Quát nắm tay cô, đặt trên vị trí ngực của mình, sau đó lặp lại một lần: “Em là bảo bối của anh.”
Lục Yên đánh giá, Thẩm Quát có thể nói ra loại lời này thì tám mươi phần trăm là say rồi.
Cái tay nắm tay cô của Thẩm Quát đặt trên ngực mình, lầm bầm lầu bầu nói: “Vì sao nhịp tim có chút nhanh vậy?”
Cách lớp áo mỏng manh, Lục Yên có thể cảm nhận được nhịp tim của thiếu niên quả thật là tăng tốc rồi, cô cười hỏi: “Đúng vậy, vì sao tim anh đập hơi nhanh vậy.”
Thẩm Quát sau khi uống say có vẻ hơi ngơ ngác, không quá minh mẫn.
Anh giơ cánh tay lên, rơi xuống vị trí ngực trái của Lục Yên, đặt ở đó hơn nửa phút rồi vẫn chưa rút về.
Anh hoang mang nói: “Tim của em cũng đập hơi nhanh.”
Lục Yên: “…”
Nói nhảm, không nhìn xem tay anh đặt ở đâu!
Lục Yên rút tay mình về, nhưng Thẩm Quát vẫn duy trì động tác như cũ, hai người… hai mặt nhìn nhau.
Thẩm Quát chớp mắt mấy cái, con ngươi đen nhánh một mảng thẳng thắn.
Lục Yên hít sâu: “Thẩm Quát, nếu anh mượn rượu giả ngủ thì em sẽ tức giận đấy!”
“Ừm, anh không có.”
“Rốt cuộc là anh đang làm gì!”
“Anh đang nghe nhịp tim của em, lại nhanh hơn rồi, có phải em bị bệnh rồi không.”
“…”
Lục Yên nắm chặt tay anh, từng ngón từng ngón một tách bàn tay anh ra.
Nhưng mà Thẩm Quát cũng đang gắng sức, gắng sức duy trì… hai người giằng co vài giây đồng hồ, ngón tay dài của Thẩm Quát đều bị tách ra đến trắng bệch.
“Sắp gãy rồi.” Anh bình tĩnh nói: “Đau.”
Lục Yên chỉ có thể buông anh ra, cô hoài nghi một cách nghiêm trọng, hiện tại Thẩm Quát vốn chính là tỉnh táo, cố ý!
Thẩm Quát nhàn nhạt nở nụ cười, rốt cuộc vẫn lấy tay ra, nghiêng người sang, ý cười nơi khóe miệng càng sâu thêm.
Lục Yên nhẹ nhàng giật tay áo anh một cái: “Anh cố ý!”
“Cái gì?”
“Đừng giả ngu, anh chính là đang bắt nạt em.”
Thẩm Quát đặt đầu trên bờ vai mỏng manh của cô: “Không có.”
“Có!”
“Không có không có.”
Lục Yên cảm nhận được trọng lượng trĩu nặng của người nào đó trên bờ vai, cô giật mình phát hiện ra, Thẩm Quát thế mà con mẹ nó đang làm nũng…
Anh đang làm nũng, đang… làm… nũng!
Đúng là uống say rồi sao.
Cái trán hơi nóng của anh chống lên bờ vai mỏng manh của cô, cà cà vào lọn tóc trong cổ, làm cho cô hơi ngứa.
“Diệp Già Kỳ thật sự rất phiền.”
“Sao?”
Anh ồm ồm nói: “Em đừng nói chuyện với cậu ta.”
Được rồi, Lục Yên hoàn toàn xác định, Thẩm Quát là uống say rồi.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh, dụ dỗ nói: “Được được, không nói chuyện với anh ấy, đi thôi, em đưa anh về trường, về đi ngủ.”
Thẩm Quát ngoan ngoãn ngẩng đầu, gương mặt anh hơi ửng hồng mất tự nhiên.
Anh rất ít khi bày ra dáng vẻ tùy hứng ngây thơ như vậy, hầu hết thời gian đều là Lục Yên làm nũng trước mặt anh, mà anh thì bao dung cô giống như anh cả…
Mặc dù thời khắc này Thẩm Quát chỉ lớn hơn cô một tuổi nhưng tâm trí của anh lại chín chắn hơn người đồng lứa nhiều lắm.
Anh lại làm nũng với cô.
Chỉ có người yêu sâu sắc, đồng thời có thể cảm nhận được sự yêu thương mới có thể làm nũng.
Ví dụ như Lục Yên, từ nhỏ đã được Lục Trăn, được mấy người chú của cô nâng trong lòng bàn tay giống như hòn ngọc quý mà yêu thương, cho nên có điều kiện thì muốn nũng nịu, không có điều kiện thì tạo ra điều kiện để nũng nịu.
Thẩm Quát ở bên cạnh cô cảm nhận được tình yêu cho nên anh mới có thể làm nũng với cô, buông xuống tất cả sự đề phòng.
Tay của cô rất nhỏ, kéo ngón trỏ và ngón giữa của anh, Thẩm Quát liền tùy ý để cô dắt đi về phía trước.
Dáng vẻ rất nghe lời.
“Anh đó, không biết uống rượu thì sau này đừng uống.” Trong giọng nói của Lục Yên mang theo một chút trách cứ: “Say rượu hỏng việc.”
Thẩm Quát thuận tay kéo cô qua, xích lại gần mặt cô: “Anh chỉ từng nghe nói say rượu loạn tính.”
Lục Yên mở to hai mắt nhìn anh.
Lông mi dài u tối của anh chớp chớp, sau đó nhắm mắt lại, hôn lên mũi cô một cái.
“…”
Thật đúng là… say đến mức không tỉnh táo nữa, miệng nói linh tinh thì cũng thôi đi, lúc này ngay cả miệng mũi cũng không nhận rõ.
Lục Yên đẩy anh ra, dùng ống tay áo lau lau nước bọt trên mũi, rất muốn nổi giận, nhưng lại không kìm lòng được mà nở nụ cười.
“Cái tên này…”
Nếu điện thoại của cô có chức năng quay hình, cô chắc chắn sẽ quay lại tình trạng lúc này của Thẩm Quát, chờ sau khi anh tỉnh táo lại thì vô hạn tuần hoàn mở ra cho anh xem.
Lục Yên không thể làm gì khác hơn là đỡ anh, đi vào cổng trường đại học Q.
“Ký túc xá của anh ở đâu?”
Thẩm Quát giơ tay lên, chỉ chỉ đường bên trái, thế là Lục Yên đỡ anh, đi dọc theo hàng cây nhãn thơm phủ kín con đường.
Thế nhưng đi hồi lâu lại đi đến khu dạy học.
Buổi tối khu dạy học ít ai lui tới, ánh đèn cũng rất tối, có vẻ u ám.
Gió lạnh thổi vù vù, trong lòng Lục Yên phát cáu, nắm lấy ống tay áo Thẩm Quát, có chút sợ hãi.
“Quát Quát, ký túc xá của anh ở đâu?”
Thẩm Quát nhìn hai bên một chút, sau đó phát ra một tiếng rất nhỏ —: “Âu ~”
“Âu cái gì mà âu?”
“Đây là đâu?”
“…”
Lục Yên nắm chặt Thẩm Quát, lắc lư ở khu dạy học lớn như vậy nửa tiếng đồng hồ, hai người mới một lần nữa trở lại khu sinh hoạt.
Cô thề, đời này cũng sẽ không để cho Thẩm Quát dính một giọt rượu nữa!
Ký túc xá ở khu sinh hoạt lóe lên ánh đèn, đại học lý công lấy nam sinh chiếm đa số, thỉnh thoảng có thể thấy con trai đứng trên ban công đi tới đi lui.
Lục Yên cảm thấy mình giống như đi vào hang hổ sói, nhìn không chớp mắt, sợ sơ ý một cái là bị đau mắt hột.
Cô đang muốn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lục Trăn để anh ta tới đón ông lớn này về.
Không nghĩ tới vừa mới móc điện thoại ra đã bị Thẩm Quát cướp đi mất.
“Này?”
Thẩm Quát nâng tay lên, giơ điện thoại lên cao, không cho Lục Yên với tới.
“Anh lại náo loạn cái gì vậy.” Cô không thể làm gì khác hơn là nhón chân lên cướp điện thoại.
Thẩm Quát không để cho cô cướp được, anh thậm chí móc pin của cô ra, thị uy thả tới trước mặt cô, quơ quơ.
Lục Yên híp mắt, nhìn anh: “Nói đi, tối nay rốt cuộc muốn thế nào.”
Giống như bé cưng thất thường vậy.
Thẩm Quát thẳng thắn nói: “Không muốn về ký túc xá.”
“Vẫn chưa chơi chán à?”
“Ừm.”
Lục Yên đoán, cục cưng Thẩm Quát tối nay hẳn là bản tính kiềm chế quá lâu ỷ vào rượu mà phát huy toàn bộ rồi.
Dù sao thì lúc tỉnh táo anh là một người đàn ông kiềm chế nhẫn nhịn như thế, ngày bình thường luôn là đọc sách gõ chương trình, chưa từng chơi đùa thật sự, hay thả lỏng.
Lục Yên buông tiếng thở dài, vẫn quyết định liều mình bồi quân tử, đêm nay cùng anh cố gắng “phóng túng” một chút.
Cô nhón chân vỗ vỗ đầu anh: “Được thôi, đêm nay Quát Quát của chúng ta muốn chơi thế nào.”
Thẩm Quát kéo Lục Yên trực tiếp đi ra khỏi cổng trường, bước chân này của anh không còn lảo đảo nữa, mỗi một bước đều khá vững chãi.
Đến một cửa khách sạn, Thẩm Quát dừng lại.
Lục Yên nhìn qua tấm biển neon của khách sạn, choáng váng: “Anh muốn làm gì.”
Thẩm Quát cười: “Em đoán xem.”
Cô đã hoài nghi một cách nghiêm trọng nhận xét thông minh của mình rồi, người đàn ông này rốt cuộc là say hay là tỉnh vậy!
“Không đoán được, không đoán.”
Cô xấu hổ, loại chuyện này, không có cách nào không đỏ mặt được.
Hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt! Một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, Lục Yên thậm chí cảm thấy, hai người bọn họ đến bước đó còn rất sớm đấy!
“Này, Thẩm Quát… không phải, chuyện này… em cũng không mang tiền, anh có mang tiền không?”
Thẩm Quát lấy ví tiền của mình ra, đếm, trầm giọng nói: “Có mang tiền, bao đủ.”
Lục Yên lật hai cái túi quần rỗng tuếch của mình ra, cười khẽ với anh –
“Ngại quá, em không mang thẻ căn cước.”