Hơn nữa biểu hiện của Triệu Mẫn vẫn luôn đúng mực. Trên trường, cô ta thường thiên vị Trình Cảnh Thiên hơn, đứng gần anh trong một đám đông, giờ tự học sẽ đến chỗ anh hỏi bài, hoặc làm ra vẻ vô ý ngồi cùng bàn trong giờ ăn trưa.
Trình Cảnh Thiên không nhận ra vì toàn bộ sự chú ý của anh đều đã dành cho Lạc Yên, sau này biết được cũng là do người khác nói ra.
Tình cảm thiếu nữ chẳng khác nào cơn sốt mùa hè, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Hai người còn là bạn cùng lớp, Trình Cảnh Thiên biết rồi cũng để đó, anh có thể làm gì với Triệu Mẫn chứ.
…
Ngoài sân trường, ánh đèn vàng bị cắt ra thành mảnh nhỏ, cơn mưa mùa đông lất phất rơi.
Hiếm khi Lạc Yên thấy Trình Cảnh Thiên thành khẩn thế này.
Anh thật sự sợ cô hiểu lầm.
Chóp mũi Lạc Yên chua xót, trong bóng tối, cô ngẩng đầu hôn lên cằm Trình Cảnh Thiên.
Em tin anh.
Người con trai thoáng ngốc ra, nỉ non: “Những chỗ khác nữa…”
Lần này đến lượt Lạc Yên ngẩn người.
Anh đang làm nũng với cô.
Lạc Yên khẽ cười, cảm thấy Trình Cảnh Thiên quá đỗi đáng yêu. Cô kiễng chân ôm lấy mặt anh, hôn từ trán, mắt, sống mũi, má rồi dừng lại ở môi.
Những nơi cô đi qua đều để lại hơi ấm và dịu dàng không gì sánh được.
Trái tim đang chìm xuống của Trình Cảnh Thiên một lần nữa được Lạc Yên vớt lên.
Hai tay cô treo trên bả vai anh, vừa định rời đi thì bị ôm trở lại.
Thân thể cao lớn của Trình Cảnh Thiên dính chặt lấy Lạc Yên. Anh không do dự mà xâm chiếm môi cô, cùng cô dây dưa không dứt.
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, hoa mận bị gió đánh tan tác.
Ở góc tối không ai thấy, cô gái bị thiếu niên hôn đến thần hồn điên đảo.
Nụ hôn lần này quá mãnh liệt, chưa được bao lâu mà ngực Lạc Yên đã bắt đầu đau nhức, rên rỉ biểu thị sự khó chịu cho Trình Cảnh Thiên.
Anh kiềm chế lại dục vọng đang trào dâng, buông cô ra, để cô tựa vào người mình hít thở.
Hô hấp cả hai dồn dập, trong không khí râm ran cảm giác ái muội.
“Trình Cảnh Thiên.”
“Ừ.”
“Anh từng có bao nhiêu người yêu cũ vậy?” Lạc Yên hít sâu một hơi, cảm thấy bây giờ ngay cả việc nói chuyện cũng khó khăn.
Bàn tay Trình Cảnh Thiên đang ôn nhu vỗ lưng cô chợt dừng lại. Anh kéo cô đến trước mặt, nghiêm chỉnh khẳng định: “Làm gì có ai ngoài em.”
“Vậy sao?” Thanh âm Lạc Yên nửa đùa nửa thật. “Nhưng anh có biết là anh hôn rất giỏi không?”
Có những người sinh ra đã có thiên phú ở một số khía cạnh, như người trước mặt cô đây.
Trình Cảnh Thiên nhướn mày: “Cho nên…?”
Cho nên cô mới suy diễn ra như thế à.
Đương nhiên Lạc Yên không dám nói ra vế sau, nhưng cô cũng chỉ là hơi thắc mắc thôi.
Nếu có một cuộc thi về kỹ thuật hôn, có khi Trình Cảnh Thiên sẽ giành giải nhất cũng nên.
Mặt Lạc Yên lại nóng. Cô muốn đánh trống lảng, nhưng người nào đó đột nhiên có hứng thú với chủ đề này.
“Chạy đi đâu hả?” Trình Cảnh Thiên bắt Lạc Yên trở về. “Nói xong chuyện nãy đã nào.”
“A, em không muốn, bỏ em ra.” Cô giãy giụa.
Anh há miệng cắn tai cô, ép cô phải ngoan ngoãn: “Anh hôn rất giỏi à?”
Cả người Lạc Yên mềm nhũn nằm trên vai Trình Cảnh Thiên, cảm thấy lúc nãy nhất định là mình không tỉnh táo rồi nên mới nói được như thế.
Cô khóc không ra nước mắt, xấu hổ gật đầu.
Trình Cảnh Thiên trầm thấp cười: “Anh nhận lời khen của em.”
Lạc Yên: “…”
Tay chân người nào đó bắt đầu hoạt động.
“Nhưng anh cảm thấy biểu hiện của anh lúc nãy vẫn chưa tốt lắm.”
“?”
“Nên anh muốn làm lại.”
Đây là câu trần thuật.
Lạc Yên: “Ơ? Ưm..”
Trình Cảnh Thiên lại xông tới.
…
Thành phố sau khi được cơn mưa gột rửa thì càng thêm lạnh, mặt đất ẩm ướt trơn trượt.
Tối nay không phải học thêm Vật Lý, Lạc Yên mang theo tâm trạng vui vẻ kéo Trình Cảnh Thiên ra phố ẩm thực bên ngoài tìm đồ ăn.
“Coi chừng ngã.” Anh nhìn bà cô nhỏ của mình tung tăng chân trước chân sau mà lo lắng không yên, suốt đường đi đều giữ tay cô.
Màn đêm tối đen như mực, nhưng càng đi ra ngoài thì càng sáng.
Giờ này học sinh 12 đều đã vào lớp nên đường vãn người hơn nhiều.
Lạc Yên rụt cổ trong khăn choàng ấm áp của Trình Cảnh Thiên, lộ ra cặp mắt tròn xoe: “Anh muốn ăn gì?”
Chợt có một cơn gió lạnh buốt thổi qua làm tán lá rung rinh, vài giọt nước rơi xuống.
Trình Cảnh Thiên giúp Lạc Yên trùm khăn choàng lên đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua các quán ăn lớn nhỏ đủ mùi vị.
Bộ dạng này rõ ràng là… không muốn ăn gì cả.
Cô biết anh lại ở một mình, nghi ngờ anh bỏ bữa nên mới bắt anh ra đây ăn tối.
Lạc Yên mặc kệ Trình Cảnh Thiên. Cô ôm chặt tay anh, bắt đầu dẫn anh đi dọc con phố.
Người đằng sau đột nhiên dừng lại làm Lạc Yên loạng choạng phải dừng theo. Cô đang muốn mở miệng trách móc Trình Cảnh Thiên thì thấy anh đang nhìn cái gì đó đến thất thần.
Lạc Yên chớp mắt không hiểu, nhìn theo.
Đứa trẻ mặc áo bông cũ kỹ bạc màu đang nhón chân dọn những chiếc bát mà khách ăn xong, động tác vô cùng chuyên nghiệp.
“Tuyết Nhi, xong chưa con? Để mẹ giúp.” Bà chủ quán vén bạt bước ra, vội vã lau hai tay dính nước lên tạp dề.
Lạc Yên gọi một tiếng: “Dì Trương.”
Chính là hai mẹ con mà sáng nay họ thấy dưới chân cầu.