“Em lo cho sức khoẻ của anh sao?”
Hai má Hạ Vy đỏ bừng, “sức khoẻ” mà Thiên Minh nói tới thực sự khiến người ta phải nổi cả da gà. Cô thấy anh say giấc nên tìm cách trốn đi chứ làm gì có chuyện lo lắng.
Thiên Minh nhìn phản ứng của Hạ Vy liền tủm tỉm cười.
“Em không cần lo đâu. Chẳng qua có người cướp mất tinh chất đã được anh tôi luyện gần ba mươi năm nên mới vậy thôi. Ngủ một giấc lập tức phục hồi.”
Hạ Vy nghĩ da mặt của người này nhất định tới hà mã cũng phải chịu thua. Cô lấy vội món đồ Thiên Minh vừa trao trả cất vào trong tủ quần áo.
“Lát nữa anh có muốn đi cùng em không?”
Thiên Minh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Có thể đi theo Hạ Vy để gặp người quen nhất định là vị trí của anh trong mắt cô đã tăng thêm vài bậc.
Hạ Vy bật cười:
“Được. Vậy anh mau chỉnh lại trang phục rồi đi theo em.”
Thiên Minh mở to hai mắt:
“Anh ổn mà. Có thứ gì cần chỉnh chứ?”
Hạ Vy tủm tỉm cười, chỉ vào áo khoác của Thiên Minh:
“Vừa nãy lôi đồ ra cái ruột túi lộn ra ngoài kìa.”
Thiên Minh nhoẻn miệng cười:
“Cái này phải trách món đồ của em dày quá.”
Hạ Vy trừng mắt nhìn anh:
“Cấm anh nói linh tinh. Đồ của em có dày cũng không so với da mặt của anh được.”
Thiên Minh ôm bụng cười, chắc hẳn Hạ Vy đã “tỉnh táo” trở lại nên đối đáp đâu ra đấy. Xem ra “thuốc” của anh chưa đủ mạnh rồi.
…
Thiên Minh và Hạ Vy vừa đặt chân tới sảnh của khách sạn liền thấy một người phụ nữ trung tuổi đứng chờ ở đó.
Hạ Vy cất tiếng gọi:
“Cô Loan… Cô có nhận ra em không ạ?”
Bà Loan tủm tỉm cười:
“Hạ Vy.”
Hạ Vy vui vẻ kéo tay cô giáo vào quán cà phê ở tầng một của khách sạn.
“Ở ngoài này lạnh lắm ạ. Em và cô vào trong này cho ấm đi.”
Bà Loan tươi cười khi thấy Thiên Minh:
“Còn cậu trai trẻ này. Có muốn đi theo chúng ta không?”
Thiên Minh chết lặng trong giây lát.
Người từng là giảng viên trường đại học của Hạ Vy, lại cùng con sống ở Úc sau khi nghỉ hưu ngoài dì ruột của anh còn có thể là ai nữa chứ?
Bà Loan cười thành tiếng khi thấy Thiên Minh lật đật chạy theo sau hai người bọn họ vào trong quán.
“Anh cũng khéo nhỉ. Đi du lịch mà không nói với dì một tiếng.”
Thiên Minh gãi gãi đầu:
“Tại công việc gấp quá nên cháu chưa kịp báo tin.”
Hạ Vy ngạc nhiên:
“Cô là dì của anh Thiên Minh ạ?”
Bà Loan gật đầu xác nhận:
“Hồi trước dì nói với Thiên Minh rằng có một nữ sinh trong trường chúng ta rất đáng yêu, muốn giới thiệu cho nó.”
Thiên Minh vội xua tay, ngăn dì của mình nhưng bà Loan tiếp tục kể:
“Nó bảo cô gái nào có thể lọt vào mắt của “Diệt Tuyệt Sư Thái” này nhất định không phải bình thường. Nó từ chối mối ngon mà dì giới thiệu.”
Dứt lời, bà Loan cười thành tiếng:
“Giờ thì nhục chưa? Chẳng phải lẽo đẽo chạy theo con gái nhà người ta nên mới tới cái xứ sở này à.”