“Không xong rồi, chúng ta mắc mưu rồi, chúng ta mắc mưu rồi Tiểu bảo, Tiểu Bảo”
Vương Đại Kim quay đầu nhìn lại, thấy Vương Bảo đã bất tỉnh nhân sự, con người Vương Bảo vốn yêu tiền như yêu sinh mạng, lần này trông thấy vàng hóa sắt, trong lòng làm sao chịu nổi, nên đã ngất đi.
Nhưng Vương Đại Kim cũng không lo nhiều đến vậy, vội vàng nói: “Mau quay về, quay về khách điếm thôi.”
…
“Bọn trộm khốn kiếp, nếu để ta bắt được các ngươi, ta nhất định sẽ khiến bọn ngươi sống không bằng chết.”
Khi đến khách điếm, Vương Bảo đã tỉnh lại, mặt mày xanh lét, tiên phong dẫn đầu, xông vào khách điếm, chạy một mạch lên lầu, đá một đá cửa phòng mở toang, chỉ thấy bên trong đã vườn không nhà trống.
Chủ khách điếm trông thấy Vương Đại Kim đi mà quay lại, mà còn quay lại một cách không thiện chí, đạp vỡ hết cửa, liền vội vội vàng vàng lên lầu rồi nói: “Các vị khách quan…”
Ông ta chưa nói hết, đã bị Vương Đại Kim tóm gọn: “Mấy tên tặc Phù Tang đâu?”
Chủ khách điếm sợ hãi, run rẩy đáp: “Ngài…sau khi các ngài đi…Bọn họ…bọn họ đều rời khỏi đây rồi.”
“Chết tiệt.”
Vương Đại Kim đẩy mạnh lão chủ và nói: “Bọn chúng cầm theo nhiều tiền như vậy, nhất định là chưa chạy được bao xa.”
Vương Bảo dường như trông thấy một tia hy vọng, vung cánh tay hô: “Đuổi theo.”
Rồi đem theo một đám hạ thủ xông thẳng xuống dưới.
“Ai ôi!!!”
Vừa đến trước cửa, không may có một bóng người cũng đang vọt vào, va thẳng vào nhau, mông Vương Bảo đập xuống nền đất, nhìn lên, người tới chính là Thẩm Tiếu, không khỏi sửng sốt, Thẩm Tiếu trông thấy Vương Bảo cũng không khỏi sững sờ.
“Lẽ nào ngươi cũng bị gạt?”
Hai người đồng thanh cất tiếng, đồng thời đưa ra miếng sắt kia, đôi oan gia này lẽ nào lại ăn ý đến vậy.
“Các người còn ở đây làm gì, mau đuổi theo!”
“Dạ dạ dạ!”
Thẩm Tiếu, Vương Bảo vội vàng đứng dậy.
Hàn Nghệ ở phía sau Thẩm Tiếu, đột nhiên tiến lên, tóm gọn tên phục vụ: “Bọn đạo tặc Phù Tang đó chạy đằng nào rồi.”
Tên phục vụ sợ tới mức toàn thân run rẩy, chỉ hướng Nam và nói: “Bọn họ…bọn họ… đi…đi…”
Chưa nói dứt câu, Vương Đại Kim liền phá cửa xông ra.
Thẩm Tiếu, Vương Bảo, Hàn Nghệ cũng lần lượt xông ra ngoài.
Mỗi người đều lên ngựa chạy thẳng về phía nam.
Nhưng đuổi theo một hồi, cũng chẳng thấy bóng dáng một ai.
“Ngừng ngừng ngừng!”
Vương Đại Kim đột nhiên kêu phu xe dừng lại.
Vương Bảo vội la lên: “Cha, sao dừng lại.”
Vương Đại Kim nói: “Không thể như vậy, bọn chúng mang theo nhiều tiền như thế, không thể nào chạy nhanh như vậy.”
Một ngàn tám trăm quan tiền, hơn một tạ rồi, thời đại này lại không có động cơ, có nhanh hơn nữa cũng chỉ đến vậy thôi.
Lúc này, Thẩm Tiếu ở phía sau vừa đuổi kịp, nói: “Vương thúc, sao người dừng lại.”
Vương Đại Kim đáp: “Bọn chúng đem theo nhiều tiền như vậy, vốn dĩ không thể nào chạy quá xa, chúng ta đuổi theo lâu như vậy, đúng ra phải đuổi kịp rồi.”
Thẩm Tiếu ngẩn người, liên tục nói: “Vương thúc nói có lý, nhiều tiền như vậy, cho dù chúng có dùng ngựa kéo, cũng chẳng đi được bao xa, lẽ nào bọn phục vụ lại lừa chúng ta.”
Hàn Nghệ đột nhiên nói: “Chẳng lẽ…”
Thẩm Tiếu hỏi: “Là gì vậy, ngươi không mau nói đi.”
Hàn Nghệ không dám chắc, nói: “Vừa rồi không phải chúng ta đi ngang qua một bến tàu sao, có lẽ nào bọn chúng đi đường thủy.”
Lời vừa dứt, Vương Đại Kim không ngừng hoảng sợ, vội vàng nói với phu xe: “Mau đến bến tàu, mau đến bến tàu.”
Đoàn người liền vội vàng quay đầu, chạy tới bến tàu.
Đến khi bọn họ vào bến tàu, bến tàu không những không có một bóng người, ngay cả một con thuyền cũng không có.
Cách đó không xa, Vương Đại Kim trông thấy một quán trà, vội vàng tiến đến, hỏi vị đại nương bên trong quán trà: “Này, vừa rồi bà có nhìn thấy một đám người Phù Tang đến đây đợi thuyền không?”
Vị đại nương đáp: “Vừa rồi có một đám người, nhưng có phải người Phù Tang hay không thì ta không biết.”
Một người khách trong tiệm đột nhiên nói: “Mấy người đó vô cùng kỳ dị.”
Vương Đại Kim hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
Vị khách trả lời: “Mỗi người bọn chúng lên một chiếc thuyền hàng nhỏ, nhưng chúng cho mỗi phu thuyền không ít tiền, để thuyền rời bến.”
Vương Đại Kim bất giác lùi về phía sau, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
“Không, tiền của ta, tiền của ta!”
Vương Bảo như vỡ lẽ, ngồi bệt xuống đất, khóc lớn, đúng là xé ruột xé gan, khiến người nghe đau lòng, người trông nhỏ lệ.
Hàn Nghệ liếc nhìn cha con họ, suýt chút nữa không nhịn được cười.