Chu Dao trợn trắng mắt nhìn Chu Bình nói: “Chờ lần sau đại tỷ vào thành, sẽ mua cho đệ một cuốn truyện ma mà đọc, đọc xong, đệ sẽ cảm thấy cho dù chúng ta không ở đây, trên mấy cái trên ghế này cũng sẽ có người ngồi cùng đệ, đệ sẽ không tịch mịch.”
Chu Bình không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ ma! Vừa nghe lời này, khuôn mặt đều tái rồi.
“Tỷ! Ta là thân đệ đệ của tỷ đấy!”
Chu Dao liền nguýt thằng nhóc một cái, đáp: “Thân đệ đệ thì thế nào, ai bảo buổi chiều đệ dám dùng que củi cháy đốt tóc ta, đệ xem đệ đốt tóc ta thành cái dạng gì rồi! Đệ bảo ta ra ngoài gặp người thế nào hả!”
Chu Bình chột dạ, yếu ớt nói: “Ta đây chỉ nghĩ là, chúng ta có một con heo mập, phải luyện tập cách đốt lông heo một chút sao?”
Chu Dao tức giận trừng mắt, mắng: “Đệ nói chuyện phiếm với quỷ đi thôi! Tỷ, chúng ta trở về phòng ngủ đi!”
Chu Thanh.. Ha ha ha ha! Hai tỷ đệ tương ái tương sát a.
Chu Bình nghiêm mặt, nhảy khỏi ghế bành, cất bước chạy về phòng Chu Hoài Lâm. Nhưng mà, Chu Hoài Lâm đã cài chặt cửa rồi.
Chu Bình tội nghiệp đứng bên ngoài, đập cửa, hô: “Cha, mở cửa, nương, mở cửa.”
Trong phòng im ắng.
Chu Bình dính chặt người lên cánh cửa, vừa đập rầm rầm, vừa tuyệt vọng gào: “Mở cửa, mở cửa, mở cửa a! Cha~nương~”
Trong phòng..
“Cha mẹ đã ngủ rồi, con trở về phòng ngủ đi.” Giọng Chu Hoài Lâm khàn khàn mang theo tiếng thở dốc, trả lời một câu.
Chu Bình vô cùng đáng thương dính chặt lên cánh cửa như con thằn lằn, hỏi: “Ngủ sao còn nói được? Cha, người đang làm gì vậy? Sao lại thở mạnh như thế?”
Trong phòng..
Trong nội viện..
Chu Thanh cùng Chu Dao đã vào nhà. Đôi tai Thẩm Lệ đỏ lên, lập tức quay đầu vào phòng mình.
Mắt thấy tất cả mọi người đều đã đi, trong viện chỉ còn lại mình mình, Chu Bình thấy gõ cửa cũng không có tác dụng, liền quay đầu rưng rưng chạy về phía Thẩm Lệ.
“Đại sư huynh!” Chu Bình ôm chân Thẩm Lệ, ngửa đầu tội nghiệp nhìn hắn.
Thẩm Lệ buồn cười nhấc Chu Bình lên nói: “Vậy đệ với ta đi ngủ.”
Chu Bình bị cha mẹ vứt bỏ, lập tức cảm nhận được sự ấm áp đến từ đại sư huynh. Nhân gian có chân tình! Nhân gian có thực sự yêu thương!
Trong phòng Chu Hoài Lâm.
Triệu thị hung hăng cấu Chu Hoài Lâm một cái: “Chàng xem đi, vừa rồi Bình Tử nói gì, chàng bảo ngày mai ta làm sao gặp người hả!”
Chu Hoài Lâm bắt lấy tay Triệu thị.
“Yên tâm, bọn chúng vẫn là trẻ con, nghe không hiểu đâu.”
“Nói bậy, ngay cả cẩu phối Bình Tử cũng đều hiểu đấy.”
Nói xong lời này, khóe miệng Triệu thị cùng Chu Hoài Lâm đều khẽ giật một cái. Cẩu phối? Vậy hai người bọn họ hiện tại thì tính là gì!
Mặt Triệu thị đỏ lên, giật chăn che kín đầu.
Một cước đá Chu Hoài Lâm ra khỏi chăn, mắng: “Cách ta xa một chút!”
Chu Hoài Lâm.. Ranh con, ngươi phá hỏng chuyện tốt của cha, xem đến mai cha thu thập ngươi như thế nào.
Trong lòng tức giận mắng một câu, sau đó đưa tay kéo lấy cái chăn của Triệu thị, nói: “Nàng nghe ta nói..”.
||||| Truyện đề cử: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng |||||
Sáng sớm hôm sau.
Ăn xong điểm tâm, Chu Bình liền bắt đầu gấp gáp thúc giục.
“Đại sư huynh, nhanh lên!”
“Đại tỷ, nhanh lên!”
“Nhị bá, nhanh lên!”
Thẩm Lệ vội vàng đóng xe, Chu Thanh vội vàng chuyển giỏ cùng đồ ăn vặt lên xe. Chu Bình nói liên hồi, cái mông liền bị Chu Hoài Lâm đá cho một cước.
“Biết rồi, muốn xuất phát sớm hơn, thì ngươi đi giúp đại tỷ cùng Đại sư huynh của ngươi đi! Tuổi còn nhỏ, hết ăn lại nằm.”
Chu Bình đang đứng nhìn heo ăn, cái mông bỗng nhiên bị đạp, trọng tâm không vững suýt chút nữa đã ngã cắm đầu vào chậu cám heo. Thân thể nhỏ bé khẽ chao đảo một chút, liền ổn định lại. Sau đó thằng nhóc trừng mắt to, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ mờ mịt, chấn kinh ngẩng đầu nhìn Chu Hoài Lâm.
“Cha, ta đang cho heo ăn mà!”
Người không nhìn thấy sao?
Chu Hoài Lâm..
“Ta đương nhiên biết ngươi đang cho heo ăn, ta lại không mù!”
Chu Bình.. Người biết còn đạp ta?
Chu Hoài Sơn gặm nửa quả đào lắc lư đi tới, nói: “Được rồi Lâm, sáng sớm đã nộ khí lớn như vậy, ai không biết còn tưởng rằng Bình tử làm hỏng chuyện tốt gì của ngươi đấy.”
Chu Bình ủy khuất ba ba gật đầu, ánh mắt khẽ đảo, đúng thế a!
Trong phòng bếp, lỗ tai của Triệu thị liền đỏ bừng.