Bây giờ đến cả tên cô anh cũng không thể nói ra bình thường được nữa. Giọng nói đầy oán giận của mẹ anh vẫn còn văng văng ở bên tai.
“Đường Nghi, có thật… là em đang… Vu tổng…”
Ưng Sở không thể nói hết cả câu, nhưng Hướng Đường Nghi biết anh đang muốn nói gì, chỉ có thể cắn chặt lấy răng mà lặng lẽ gật đầu.
Đột ngột, như là đã sụp đổ hoàn toàn, Ưng Sở khuỵu chân xuống suýt ngã. Hướng Đường Nghi thấy vậy thì gấp gáp muốn đỡ anh đứng lên, nhưng Ưng Sở đã xua cô ra rồi tự mình đứng dậy.
Từ lúc nào, tròng mắt anh đã vương đầy những đường tơ máu.
“Đường Nghi! Em không cần phải một mình nhẫn nhịn! Là bị ***** ***! Em bị anh ta ***** *** bắt phải làm vậy đúng không? Đường Nghi, xin em đấy…”
Ưng Sở siết chặt tay lại thành quyền, cả người lung lay.
“Tất cả đều chỉ là hiểu lầm, xin em hãy nói chỉ là hiểu lầm được không? Rằng anh ngu rồi mới đi tin lời mẹ nói… Đường Nghi, em đánh em một cái được không? Để cho anh tỉnh lại…”
Ưng Sở chìa đầu để cho cô đánh, nhưng Hướng Đường Nghi chỉ có thể đứng phỗng như trời trồng, đôi mắt nhoè đi bởi một lớp sương mờ.
Cô mấp máy môi.
“Xin lỗi Ưng Sở…”
“Đừng! Đừng nói xin lỗi!”
“Xin… lỗi…”
“Đường Nghi à! Em không làm gì cả! Xin em đừng xin lỗi nữa… đừng xin lỗi nữa…”
Hướng Đường Nghi he hé miệng, dứt khoát hạ quyết tâm.
“Ưng Sở, là em có lỗi với anh… Thực ra em và Vu Phùng Cửu đã có quan hệ từ trước rồi, nhưng vì hoàn cảnh nên phải chia xa. Em yêu anh cũng chỉ là vì cảm thấy cô đơn. Bây giờ anh ấy đã quay trở lại rồi, nên em nghĩ… chúng ta kết thúc thôi.”
“Em chỉ có thể nói xin lỗi. Mong anh… mong anh sau này sẽ gặp được một người con gái xinh đẹp hơn em, tốt bụng hơn em, và biết cách yêu anh thật lòng…”
Ưng Sở ngước lên nhìn cô, đôi mắt kia của anh đã hoàn toàn vỡ vụn.
Hướng Đường Nghi mím chặt lấy môi mình, lòng bàn tay đang siết lấy gấu váy từ lâu đã nhễ nhại mò hôi. Khuôn mặt cô tím tái đầy ốm yếu.
Mãi một lúc sau đó, Ưng Sở đột nhiên cười lớn rồi lồm cồm đứng thẳng lưng lên. Tiếng cười của anh như một tiếng xé, xé tan tác mọi hi vọng cuối cùng.
“Đúng vậy! Anh phải tìm cho mình một cô gái tốt hơn em chứ? Em độc ác lắm, vậy nên… quả nhiên anh không thể yêu em được…”
Ưng Sở cười lớn, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống dầm dề dù cho anh có mấy lần gạt đi.
“Vậy nhé. Tạm biệt Đường Nghi. Anh về đây… Sống với anh ta, mong em hạnh phúc nhé.”
Anh lảo đảo mà xoay người đi rồi thục mạng chạy thật nhanh, lao đầu đi trong bóng tối.
Anh không quay lại, không muốn quay lại nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Hướng Đường Nghi nhìn Ưng Sở càng lúc càng xa, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được mà ngã sụp xuống đất.
Cô ôm ngực khóc lớn.
Đi đi… Xin đừng quay đầu lại.
Trên thế gian có rất nhiều những cô gái tốt, xin đừng vấn vương một người vốn đã chẳng còn xứng đáng với anh.
Vậy là từ nay về sau Ưng Sở sẽ được an toàn. Thoát ra khỏi cô, anh sẽ không còn bị Vu Phùng Cửu để ý nữa.
Cả anh và gia đình anh đều sẽ được yên ổn mà sống bình thường.
Những người thân của anh sẽ không bị Vu Phùng Cửu kéo vào những cuộc đe dọa đầy tàn nhẫn nữa.
Cô biết nguyên do đều bắt đầu từ cô.
Vu Phùng Cửu trở thành một người tàn bạo như hiện tại là vì cô. Ưng Sở gặp khốn khó trong công việc dạo gần đây cũng là vì cô.
Tối hôm qua, hai bố mẹ của Ưng Sở phải đi gặp đối tác đó để cầu xin có được sự giúp đỡ với xưởng gỗ dạo gần đây đang gặp rất nhiều bất lợi tài chính, mà người đứng sau lại không ai khác chính là Vu Phùng Cửu.
Vậy nên chỉ cần cô ngoan ngoãn một mình nhịn nhục, vậy là tất cả đều sẽ được yên ổn phải không?