Hắn mở to hai mắt, vừa lấy chủy thủ đem hai đầu mộc côn gọt thật nhọn, giống như đầu ngọn kích, lúc này mới lộ ra nụ cười.
– Này! Ngươi làm cái gì vậy?
Đỗ Băng Nguyệt đã hơi nóng nảy, gắt:
– Ngươi mới có tí tuổi mà phải dùng quải trượng sao? Còn không cùng ta đi!
– Đi đâu?
Hàn Mạc liếc nhìn Đỗ Băng Nguyệt một cái, lạt tiêu mỹ nhân này khi có bộ dáng gấp gáp, khuôn mặt đỏ lựng lên trông thật là đẹp mắt, thật muốn thân thân nha!
– Tiểu Nha Thạch.
Đỗ Băng Nguyệt nhận lấy chủy thủ từ trong tay Hàn Mạc, cầm trong tay, liền sải chân bước đi:
– Mau đi theo ta! Ở đó có một con thuyền nhỏ. Trên thuyền có lương khô và nước uống. Ngươi có thể dùng nó để rời khỏi đây!
Hàn Mạc nhìn đôi chân vừa tròn vừa đẹp của nàng cười hì hì nói:
– Ai nói lúc này ta muốn rời đi? Ta không đi!
Đỗ Băng Nguyệt ngẩn ra, dừng bước quay đầu lại nhìn Hàn Mạc, nhưng sau đó lại hiện ra vẻ tức giận, kiên định nói:
– Tại sao không đi? Cha muốn ta đem ngươi đến Tiểu Nha Thạch, ta nhất định phải dẫn ngươi đi!
Nàng tiến lên một bước, hẳn là muốn kéo tay Hàn Mạc, muốn lôi hắn đi.
– Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng có lôi kéo như vậy!
Khóe miệng Hàn Mạc mang theo một tia cười quái dị, mặc dù Đỗ Băng Nguyệt dùng sức nhưng lại phát hiện thân thể Hàn Mạc giống như một tảng đá, căn bản kéo chẳng nhúc nhích tí nào.
– Ngươi… !
Đỗ Băng Nguyệt cắn môi nói:
– Ngươi muốn làm gì đây?
Hàn Mạc dĩ nhiên biết nếu mình cứ như vậy mà đi, tình cảnh của Tiêu Đồng Quang sẽ cực kỳ nguy hiểm, còn đối với Hàn gia mà nói, nếu Tiêu Đồng Quang thật sự gặp chuyện không may, vậy cũng cũng không phải là chuyện có thể đùa giỡn được .
Cho nên hắn nhất định phải mang theo Tiêu Đồng Quang cùng nhau rời đi, mặc dù tình hình trước mắt này xem ra vô cùng khó khăn nha.
Hao tổn tâm tư đi cứu một người mà mình cực kỳ chán ghét, đây là việc làm Hàn Mạc rất buồn bực nhưng cũng vẫn phải đi. Nhân sinh chính là như thế thật tức cười mà cũng thật hoang đường. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://thegioitruyen.com
– Chúng ta đi Tiểu Nha Thạch cũng sẽ không có đường đâu!
Hàn Mạc lạnh nhạt nói:
– Nơi đó khẳng định đã có người của Lãnh Chiếu canh giữ rồi!
Đỗ Băng Nguyệt lập tức đáp:
– Sẽ không đâu, nơi đó vô cùng bí ẩn, tuyệt đối sẽ không bị Lãnh Chiếu phát hiện!
Hàn Mạc thở dài nói:
– Mỹ nữ à! Nàng cũng nên nhìn xa một chút đi! Toà đảo này bất quá chỉ rộng khoảng vài chục dặm, Lãnh Chiếu từ nhỏ đã sống trên đảo này, làm gì có chỗ nào mà hắn không biết? Lấy đầu óc của hắn, há có thể bỏ sót chỗ này sao?
Đỗ Băng Nguyệt hơi trầm ngâm nhưng vẫn lắc đầu nói:
– Sẽ không đâu, hắn chắc chắn không biết đâu!
Thần sắc kiên định, nàng khẽ cắn đôi môi nói:
– Ngươi… Phụ thân muốn ta dẫn ngươi đi thì ta phải dẫn ngươi đi!
Hàn Mạc không ngờ vị mỹ nữ chân dài này còn có một tính cách bướng bỉnh như thế. Nghĩ đến cho dù mình cứu được Tiêu Đồng Quang ra, vậy cũng phải có đường rời khỏi Tiên Nhân Đảo, hắn hơi trầm ngâm rồi gật đầu nói:
– Vậy chúng ta đi xem một chút, hi vọng ngươi đoán không sai, mặc dù khả năng này là rất nhỏ!
Đỗ Băng Nguyệt trợn mắt nhìn Hàn Mạc, hiển nhiên là đang trách cứ Hàn Mạc đối với nàng không tín nhiệm chút nào, bộ dáng tiểu ny tử này khi đang giận thật xinh đẹp, làm cho Hàn Mạc rất thưởng thức.
Hai người cũng không nói nhiều nữa, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, ở trong rừng cẩn thận đi về phía trước.
Trong rừng không khí trong lành, thỉnh thoảng có vài con thỏ nhỏ nhảy ra, thậm chí cũng không thiếu những con chim biển đậu trên các cành cây, có một bộ dạng của thế ngoại đào nguyên. Thế nhưng ở hoàn cảnh như vậy mà phải trốn tránh sự đuổi giết, thật đúng là đốt đàn nấu hạc (lấy đàn làm củi, nấu chim hạc làm đồ ăn), phá hư phong cảnh.
Theo lời Đỗ Băng Nguyệt thì Tiểu Nha Thạch cũng nằm ở phía Tây. Nơi đó có một đống Hải Thạch nằm chồng chéo lên nhau, nhìn qua giống như một hàm răng thưa thớt, cho nên được gọi là Tiểu Nha Thạch.
Bên này so sánh với bờ biển phía Đông của Tiên Nhân Đảo thì vắng lặng hơn nhiều. Bờ biển ở đây có một chiếc thuyền nhỏ trôi lơ lửng thoạt nhìn rất đơn sơ, loại này thuyền nhỏ bình thường rất ít người chú ý tới.
Vị trí của Hàn Mạc, cách bên đó cũng không xa, nhiều nhất chỉ khoảng bốn mươi bước chân thôi.
Núp ở phía sau một thân cây, Hàn Mạc đống Hải Thạch xa xa nhìn như rất yên tĩnh kia, trong mắt lóe lên quang mang âm lãnh.
– Đó chính là thuyền mà ngươi cần dùng!
Đỗ Băng Nguyệt chỉ vào chiếc thuyền nhỏ đang theo sóng nhấp nhô trên bờ biển, thấp giọng nói:
– Trong khoang thuyền có lương khô và nước uống. Ngươi đi đi!
Nàng nhìn bốn phía một chút, nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, không có người ở, rồi lại nhìn Hàn Mạc bĩu môi, trong mắt mang theo một tia khinh thường:
– Ta nói rồi mà không nghe! Xem ngươi có còn nghi thần nghi quỷ nữa không?
– Ngươi không đi cùng ta sao?
Hàn Mạc hỏi:
– Cha ngươi là muốn cho ngươi theo ta cùng nhau rời khỏi Tiên Nhân Đảo mà?!
Đỗ Băng Nguyệt lắc đầu nói:
– Ngươi đi đi, cha ta chỉ sợ đã bị Lãnh Chiếu bắt lại, ta phải cứu cha ta!
– Một mình ngươi không cứu được hắn đâu!
Hàn Mạc nói thẳng thắn.
– Dù cứu không được ta cũng phải đi cứu!
Vẻ mặt Đỗ Băng Nguyệt vô cùng kiên định. Vẻ quật cường này làm cho nàng thoạt nhìn vô cùng kiên quyết. Nàng nắm chặt chủy thủ trong tay:
– Ta sẽ không đứng nhìn phụ thân bị Lãnh Chiếu khi nhục!
Nàng đang chuẩn bị nhấc chân từ phía sau cây đi ra ngoài, nhưng Hàn Mạc chuyển thân, một phát đã nắm được cánh tay của nàng, kéo đến bên cạnh mình, thấp giọng nói:
– Ngươi muốn làm gì?
– Ta muốn đưa ngươi lên thuyền!
Đỗ Băng Nguyệt bị Hàn Mạc kéo vào trong ngực của hắn thì bỗng giật mình, mặc dù quy củ đối với nữ nhân ở trên hải đảo không có phức tạp như trên đất liền, nhưng nam nữ cách biệt vẫn phải có, bị một đại nam nhân ôm vào trong ngực, nhất thời ngửi thấy hơi thở nam nhân trên người Hàn Mạc, và cảm giác được đôi tay Hàn Mạc đang ôm eo mình, nàng thấp giọng quát nói:
– Ngươi… Ngươi làm cái gì vậy?
Nàng muốn giãy dụa, nhưng mà khí lực của Hàn Mạc rất lớn, nhất thời không thoát ra được.
Nàng vừa thẹn vừa giận, hung hăng giẫm một cước lên chân Hàn Mạc.
Hàn Mạc đang cảm thụ vòng eo mịn màng thon nhỏ và săn chắc của nàng, ngửi thấy mùi thơm của xử nữ trên người nàng, chợt cảm giác chân mình đau điếng, trong lòng có chút căm tức, nhưng vẫn nhịn hỏa khí xuống, ghé sát vào lỗ tai Đỗ Băng Nguyệt, lạnh lùng nói:
– Nơi đó có mai phục, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?
– Mai phục?
Đỗ Băng Nguyệt chợt tỉnh táo lại, cũng không tiếp tục so đo chuyện bị Hàn Mạc ôm vào trong ngực, từ phía sau thân cây nhìn về đống hải thạch, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Hàn Mạc kiếp trước đã trải qua huấn luyện quân sự nghiêm khắc, đối với kinh nghiệm quan sát địa hình cùng với phát hiện tung tích địch là số một số hai, hắn thản nhiên nói:
– Ngươi nhìn lên đống hải thạch kia đi, có thấy không ít quang mang lóe lên! Thấy không?
Lúc này đã qua nửa buổi chiều, mặt trời còn chưa hạ xuống. Ánh mặt trời soi xuống những tảng đá, làm người ta có cảm giác ấm áp vô cùng.
Đỗ Băng Nguyệt dù sao cũng đã trải qua sự dạy dỗ của Đảo chủ. Nàng ngưng thần nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện ra ánh sáng trên đống hải thạch kia, thậm chí so với ánh mặt trời còn mạnh mẽ hơn và đang lóe lên, hiện đang có vài tia sáng chớp động. Nếu không cẩn thận xem kĩ quả thật rất khó phát hiện.
– Đó là mặt đao được ánh mặt trời chiếu sáng bắn ra ánh sáng! Phía sau đống hải thạch kia, có mai phục không ít người đó!
Hàn Mạc thản nhiên nói, nhưng chân lại khẽ run lên. Khí lực tiểu nha đầu này thật không nhỏ, thật là đau chết đi được!