Lý Khải mặc dù đang bận phải biểu diễn ở một nơi khác, nhưng anh vẫn nán lại chấp nhận chiều theo ý của người hâm mộ. Sau khi Bách Thời và Lý Khải đã có một tấm hình, Bách Thời cúi đầu chào tạm biệt Lý Khải rồi chạy mất.
Trên đường chạy, cậu không giấu được sự vui sướng mà nhảy cà tưng cà tưng, Lý Khải ở phía sau nhìn mà nhịn cười không nổi, lắc đầu bó tay với sự dễ thương này của đối tượng.
Buổi chiều, vào lúc tan trường, Bách Thời cùng Thế Sinh và Lê Học cùng nhau ra khỏi cổng, thấy tâm trạng Bách Thời của ngày hôm này phấn chấn hơn thường ngày, Thế Sinh hỏi: “Bộ cậu mới nhặt được vàng hay kim cương gì ở đâu à? Làm gì mà vui quá vậy?”
“Còn vui hơn là nhặt được vàng kim vướng luôn ấy chứ.” Bách Thời lấy điện thoại di động ra, mở ra tấm hình của mình được chụp chung với Lý Khải giơ ra cho Thế Sinh và Lê Học xem.
Bọn họ xem xong thì trợn mắt: “Ôi ông nội mẹ ơi.”
Lê Học giật lấy điện thoại di động của Bách Thời: “Cậu được chụp hình chung với Lý Khải sao? Khung cảnh trong ảnh là ở đây, là ở trong trường mình mà, cậu chụp khi nào vậy? Hay là cậu lừa chúng tôi, đây là ảnh ghép phải không? Lý Khải ngày mai mới đến trường mình hát giao lưu có mà, sao cậu lại có hình này được, cậu chắc chắn là bịp bợm tôi rồi.”
Bách Thời giật lại điện thoại: “Không phải đâu nhé.” Bách Thời lại lướt lướt màn hình di động, sau đó lại đưa cho Lê Học và Thế Sinh lầm nữa: “Tôi còn có chữ ký nữa đây này. Hàng thật hết đấy nhé.” Bách Thời tự hào vô cùng.
Thế Sinh và Lê Học ngày càng há hốc mồm: “Cậu lấy đâu ra vậy?”
“Hôm nay vào tiết thứ hai, có một nguồn tin nội bộ cho tôi biết, Lý Khải đang ở phòng thầy hiệu trưởng, cho nên tôi liền giả vờ xin đi vệ sinh, sau đó thì canh túc trực ở đó cả buổi, cuối cùng thì cũng gặp được Lý Khải. Này nhé, anh ấy ở ngoài đẹp trai kinh thiên động địa luôn đấy nhá.”
Thế Sinh và Lê Học nghe mà ganh tỵ vô cùng, đặc biệt Lê Học, vì Lê Học cũng chính là fan chân chính của Lý Khải không thua kém gì Bách Thời.
Bách Thời khoác vai Lê Học an ủi: “Có gì đâu mà buồn, có lẽ kiếp trước tôi cứu cả thế giới cho nên kiếp này mới may mắn như vậy. Đừng có ghen tỵ với tôi nữa, ngày mai cậu cũng được gặp thôi.”
Đúng lúc này, Trục Kha lái xe ô tô đến, Bách Thời chào tạm biệt hai người kia rồi lên xe với Trục Kha: “Hẹn gặp lại ngày mai nhé hai người anh em thân yêu.”
Thế Sinh nhìn Bách Thời cười đánh giá: “Lê Học, dạo gần đây cậu có thấy Bách Thời rất khác không? Nhìn cậu ấy tràn trề năng lượng và vui vui hơn trước rất nhiều. Tôi cảm thấy cậu ấy rất đúng đắn khi không dính líu tới twn Hạ Trì kia nữa.”
Lê Học không nghe, vì Lê Học còn đang bận nhớ về Lý Khải, nói: “Tôi về trước đây, tôi muốn show biểu diễn của Lý Khải tối nay trên truyền hình.”
“Ủa? Không đi ăn hả?”
“Không đi nữa. Chỉ muốn gặp ca ca Lý Khải của tôi.”
“Lý Khải là ca ca của cậu từ bao giờ thế?”
Lê Học liếc Thế Sinh một cái rồi bỏ đi, Thế Sinh không những không có cảm giác gì mà còn chạy đến kề vai bá cổ Lê Học, nói: “Cậu thật là, mê thần tượng đến mức bỏ ăn bỏ uống luôn sao? Thay vì mê người nổi tiếng rồi mơ mộng hão huyền, sao cậu mê ai đó ở bên cạnh cậu đi, như vậy chẳng phải thực tế hơn à?”
Lê Học đẩy Thế Sinh ra, bước tiếp về phía trước. Thế Sinh không bỏ cuộc tiếp tục chạy theo Lê Học chọc ghẹo: “Có muốn tôi giới thiệu cho cậu một cô không?”
“Cậu biến qua một bên dùm đi.”
“Hay là một anh?”
“Cậu nhây quá rồi đó.”
Trên xe, Bách Thời cứ mải mê nhìn chiếc điện thoại di động, Trục Kha hỏi: “Trong đó gì hay à?”
Bách Thời quay sang, lập tức khoe thành quả của mình đối với Lý Khải.
Trục Kha cười ôn hòa: “Tôi không biết là cậu cũng hâm mộ người này đấy.”
“Cậu cũng thích anh ấy sao?”
“Không có.”
“Vậy sao cậu lại nói vậy?”
“Tôi không hâm mộ Lý Khải, nhưng Hạ Trì thì có đấy.” Hạ Trì không những thích và hâm mộ Lý Khải, mà hắn ta còn từng ủ mưu chuốc thuốc Lý Khải rồi đưa Lý Khải lên giường trong một buổi biểu diễn tại khách sạn thành phố, nhưng tiếc là lúc đó đám vệ sĩ của Lý Khải nhạy bén phát hiện và liền phá đám, thế là Hạ Trì buộc phải dừng lại và bỏ trốn.
Bách Thời nghe Trục Kha nhắc đến Hạ Trì, cậu liền hạ thấp nét mặt: “Cậu đừng có nhắc tới người đó nữa không được sao? Gặp cậu ta ở trên trường mỗi ngày tôi đã khó chịu lắm rồi.”
“Tôi xin lỗi, vậy không nhắc nữa.” Trục Kha không khó nhằn trong việc này, Bách Thời nói sao thì nghe vậy.