Ngu Quý phi vỗ mông nàng: “Con đó, tiểu hài nhi, không cần để ý những chuyện này. Bổn cung cũng lười nghe mấy chuyện bỉ ổi của bọn họ.”
A Cẩn ấm ức: “Tìm nữ nhân sao lại là chuyện bỉ ổi. Phụ thân con nói vô cùng có lý luôn đó.”
“Bốp bốp!” Mông nhỏ lại bị đánh hai cái, “Đứa nhỏ này, đúng là bị phụ thân con dạy hư.”
A Cẩn… Con là tự học thành tài, đừng đổ oan phụ thân con!
“Vốn là muốn nhờ người bảo vệ con, kết quả người không chút lưu tình cho con mấy thiết sa chưởng, hu hu, cuộc đời này của con, sao cứ thê lương vậy.”
Màn than thở làm quá này chọc cho mọi người bật cười.
“Tiểu A Cẩn lại đang ầm ĩ gì đấy?” Giọng nam trầm mạnh vang lên, A Cẩn nhìn thử, chậc chậc, quả nhiên là Hoàng gia gia của nàng, nhìn ra phía sau, thấy cả những người khác cũng đều ở đây.
A Cẩn: Xụ mặt! Mấy người tới thành đoàn để giáp lá cà con à?
“A Cẩn bái kiến Hoàng gia gia, bái kiến phụ vương, bái kiến Tứ bá phụ Ngũ bá phụ, cữu cữu nữa ạ.” A Cẩn đáng yêu chắp hai tay, nắm quả đấm nhỏ bán manh thỉnh an mọi người.
Những người khác cũng lập tức thỉnh an, đợi đến lúc mọi người thỉnh an xong, Hoàng Đế nhìn dáng vẻ sạch sẽ của A Cẩn, hỏi: “Vừa rồi con mèo dưới cửa sổ là con?”
A Cẩn lập tức bối rối nhướng mày, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức nghiêm túc: “Nếu là mèo, làm sao có thể là con ạ? Con là người mà, hơn nữa, người hãy hỏi quý phi nương nương, con ở cùng quý phi nương nương suốt đó!”
A Cẩn mới dứt lời, đã thấy chiếc khăn trong tay Ngu phu nhân rơi xuống, nàng hốt hoảng hơi cúi người: “Thần phụ thất lễ rồi.”
Hoàng Đế không nhìn nàng ta nhiều, ngược lại tiếp tục cười nói với A Cẩn: “Kiểu ngạo mạn như vậy ở trong cung, trừ con, nào còn ai khác. Trẫm thấy, quý phi gần như là bị con uy hiếp rồi nhỉ?”
Ngu Quý phi cười trách: “Lời này của Hoàng thượng không đúng rồi. Thần thiếp đâu thể bị một đứa bé uy hiếp. Nhưng có lẽ nếu A Cẩn gây họa ở chỗ thần thiếp, Hoàng thượng cũng sẽ như thế chứ?”
Hoàng thượng thành khẩn nói: “Quả thực đúng là vậy.” Ông thở dài một tiếng, rồi nói: “Ai bảo chúng ta đều thương nhóc tỳ này chứ!”
A Cẩn lanh lợi nói: “Đó là vì con ngoan, cực kỳ ngoan luôn ạ! Hoàng gia gia bế bế!” A Cẩn mặc kệ mình đã năm tuổi, năm tuổi rõ ràng là một đứa trẻ, vẫn có thể bán manh.
Hoàng thượng cười ôm lấy nhóc con, xóc nàng lên: “Con lại nặng rồi, đúng là một bé mập. Nhắc tới trẫm và quý phi cũng biết nuôi trẻ con nhỉ, con xem lúc trước khi con vào cung đi, gầy thành cái dạng gì.”
Lục Vương gia nghe lời này, cảm thấy mình với tư cách làm phụ thân của người ta, cũng nên phát biểu một chút ý kiến, “Phụ hoàng, nữ hài tử mập khó coi lắm. Nếu là con, nhìn thấy con bé mập như vậy, nhất định sẽ tránh xa chín mươi dặm, không ai thèm lấy.”
Hoàng Đế lập tức trừng hắn: “Ở đây có chuyện của ngươi à, ngươi im miệng cho trẫm, nhìn thấy ngươi thêm một chút là muốn ói rồi.”
Lục Vương gia ấm ức, ông ta giãi bày: “Con ngọc thụ lâm phong, nam nữ đều thích, nữ nhi là một bé mập không ai thèm lấy, mất mặt lắm đó!”
Hoàng Đế hận không thể đạp chết cái tên ngu xuẩn này.
“Ngươi im miệng cho trẫm!” Càng nói thêm mấy câu, ông hoàn toàn không muốn nói chuyện với tên gia hỏa này nữa, không nói được câu nào hay ho, nói xong còn khiến người ta tức giận, gia hoả này cũng không hiểu à!
Lục Vương gia ấm ức tiến tới bên Ngu Quý phi: “Quý phi nương nương. Phụ hoàng tính khí như vậy, sao người có thể chịu được chứ.” Ngươi xem, ông ta đáng thương chưa, Ngu Quý phi cong khóe miệng cười một tiếng, không nói gì.
Đại khái là vì danh tiếng của Lục Vương gia quả thực quá mức “Không ra thể thống gì”, ông ta đến gần bên này, Ngu tiểu thư cùng Ngu phu nhân đều hơi rời vị trí.
Có điều Lục Vương gia cũng không biết những điều ấy, ông ta lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thoáng một cái, nhất thời cảm thán: “Quả nhiên là mỹ nhân.”
A Cẩn vừa nghe, cảm thấy lửa bùng lên, gì cơ, người còn muốn cướp cữu mụ đã yên bề gia thất sao? Mẹ nó, đừng bảo Hoàng gia gia muốn gả Ngu cô cô cho phụ thân nàng nha, không thể nhẫn nhịn, tuyệt đối không thể!
A Cẩn xoay người cái vèo, định không nể tình cha nàng, nhưng… Ặc! Phụ thân nàng… phụ thân nàng sao lại nhìn Ngu phu nhân người ta! Meo meo, người có tiết tháo một chút được không!
A Cẩn ra sức ho khan, phụ thân nàng căn bản không nhìn nàng, ông ta mang điệu bộ Trư ca: “Vị này là…?”
Hoàng Đế nhất thời cảm thấy khí huyết dâng trào, ông cố gắng hồi phục tâm tình, nói: “Vị này là phu nhân của Ngu Kính Chi.” Giọng điệu lạnh đến mức có thể có băng vụn rơi ra.
Lục Vương gia lúc này mới chú ý tới búi tóc phu nhân của người ta, mặt đầy tiếc nuối: “Ha ha, hoá ra là Ngu phu nhân. Ha ha ha!”
“Phụ vương bế con.” A Cẩn đưa tay, bế con, người khỏi nhìn người khác nữa.
Lục Vương gia: “Ờ, được! Ôi… Khoan khoan, con sẽ không tè dầm trên người ta chứ.”
A Cẩn tức giận: “Lần trước người bế con, con còn là một đứa nhỏ, lịch sử đen cái gì, bây giờ nhắc tới có ý nghĩa gì không?”
Lời của A Cẩn chọc cho mọi người bật cười, Lục Vương gia chần chừ ôm người lên, lại hỏi A Cẩn: “Con thật sự sẽ không tè trên người ta chứ? Ta ngọc thụ lâm phong như vậy, con không được phá hỏng hình tượng của ta.” Nói xong, còn ngắm Ngu phu nhân một cái, Ngu phu nhân đỏ mặt né tránh sau lưng Ngu Uyển Tâm.
A Cẩn nhìn thấy, đơn giản là tức giận không kiềm được, nàng đã từng gặp háo sắc, nhưng thứ không có tiết tháo như vậy, thật là mới nhìn thấy lần đầu, muốn đánh người quá.
Nương của nàng sao chịu đựng nổi nhỉ?
Có lẽ Lục Vương gia nhìn quá nghiêm túc, một lúc sau ông ta vô thức buông lỏng tay, A Cẩn đang miên man suy nghĩ, không hề phòng bị, Thẩm Nghị thấy tiểu nha đầu sắp té thì nhanh chân bước lên, đỡ lấy A Cẩn.
“Ngoan bé cưng không sợ.” Thẩm Nghị vội vàng trấn an A Cẩn sắc mặt tái nhợt, A Cẩn sợ hết hồn, khóc lớn oa oa.
Mặc dù nàng là người trưởng thành nhưng hiện tại là trẻ con nha, sao lại hù người ta vậy chứ, hu hu hu hu!
Tứ Vương gia và Ngũ Vương gia liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra hàm ý giống như từ trong mắt đối phương. Xem ra, cái thứ Lục Vương gia này không chỉ hại bọn họ, ngay cả con gái ông ta cũng bị, cái quái gì thế này, đúng là một hạt gạo nuôi ra trăm dạng người! Đều là hoàng tử, nhưng chênh lệch quá nhiều!
A Cẩn khóc thảm thiết, Hoàng thượng không vui, trực tiếp muốn xông lên đánh người, “Tên hồ đồ này.”
Nếu là thường ngày, Tứ Vương gia và Ngũ Vương gia tất nhiên muốn tiến lên cùng ngăn cản, nhưng ban nãy còn bị ông ta hại, đâu nguyện ý nữa chứ, chỉ hô phụ hoàng chú ý sức khỏe, không hề tiến lên ngăn thật.
Ngự hoa viên nhiều người như vậy, Lục Vương gia đời nào sẽ đứng lại ngoan ngoãn chịu đòn, ông ta né trái né phải, không ngừng xin tha.
Ngu Quý phi không thèm để ý đến cảnh tượng này khó coi đến thế nào, chỉ vội vàng tiến tới bên cạnh Thẩm Nghị, “Mau đưa đứa nhỏ cho ta.”
A Cẩn được Ngu Quý phi bế, ôm cổ Ngu Quý phi, khóc thảm thương: “Quý phi nương nương, phụ thân con xấu quá, hu hu hu, ông ấy không cần con nữa, muốn vứt bỏ con!”
“Ngoan ngoan, không khóc, ta thương con, không khóc nữa nhé, con khóc ta đau lòng lắm…” Ngu Quý phi không ngừng trấn an nàng..
A Cẩn chẳng những không ngừng, ngược lại càng khóc càng lớn hơn, không phải bây giờ nàng còn sợ, chỉ là nàng cũng muốn cho người phụ thân cặn bã này một bài học. Nào có ai nhìn phu nhân nhà người ta đến nỗi quăng con đẻ của mình chứ.
Hoàng Đế đuổi theo đánh Lục Vương gia, Lục Vương gia cũng không dám né tránh quá kịch liệt, có điều, ông ta né thì thôi đi, còn không ngừng trốn về phía Ngu phu nhân. Thẩm Nghị chứng kiến cảnh tượng kia quả là khó coi, mà hai Vương gia lại kiên quyết không quan tâm, chỉ có mình xông tới, mong có thể có chút tác dụng.
Mà lúc này, Hoàng Đế nắm vạt áo Lục Vương gia sắp đánh, song Lục Vương gia trốn ra sau, cuối cùng đụng phải Ngu phu nhân, Ngu Uyển Tâm đứng quá gần Ngu phu nhân, nàng tất nhiên phải bảo hộ Ngu phu nhân, nếu Lục Vương gia và Ngu phu nhân ngã vào nhau, cảnh tượng đấy thật đúng là không nên nhìn thấy.
A Cẩn hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống bên kia, trông thấy Ngu Uyển Tâm kéo Ngu phu nhân ra, bản thân thì lách qua, lui về phía sau mấy bước, ngã xuống một hướng khác, nàng sợ hãi kêu: “Ngu cô cô cẩn thận…” Bên đó chính là cái ao nhỏ!
Mọi người bị chuyện này làm cho bối rối, chỉ có Thẩm Nghị phản ứng nhanh nhất, trực tiếp xông lên trước kéo Ngu Uyển Tâm lại, nhưng có lẽ do quán tính, ông cũng không có kéo Ngu Uyển Tâm, nhưng Thẩm Nghị chỉ là một quan văn, hai người mà ngã vào nhau, còn cùng lăn xuống ao…
“Ùm…”
Ai nấy nhất thời ngây dại, A Cẩn kêu một tiếng má ơi, hô lớn: “Mau cứu người đi…”
Cũng may Thẩm Nghị biết bơi, mặc dù rơi xuống nước, ông vẫn che chở cho Ngu Uyển Tâm, đưa Ngu Uyển Tâm tới bên bờ, thị vệ cũng vội vàng kéo người lên, sắc mặt Ngu Quý phi cực kỳ khó coi: “Mau dẫn Ngu tiểu thư về cung thay y phục.”
Nói xong, ôm A Cẩn, lập tức rời đi, Ngu phu nhân không suy nghĩ nhiều, lập tức đi theo.
A Cẩn nhìn cữu cữu nhà mình toàn thân ướt nhẹp, không đành lòng mím môi, Thẩm Nghị cười với nàng, A Cẩn cuối cùng yên tâm, nàng mặc cho Ngu Quý phi bế mình về cung.
Vừa hồi cung, Ngu phu nhân lập tức khóc lên: “Quý phi nương nương, như vậy có ổn không? Tiểu cô cô cùng Thẩm đại nhân kia ôm nhau lao vào ao, sau khi hồi phủ, nô gia phải giao phó như thế nào đây?”
A Cẩn: Xụ mặt!
“Nếu như biết vào cung sẽ phát sinh chuyện thế này, nô gia nhất định sẽ không tiến cung. Không ngờ lại liên luỵ tiểu cô cô, hức hức hức… Tiểu cô cô cứ nên để nô gia ngã là được, cứu nô gia làm gì, làm gì! Nô gia không muốn sống nữa…” Ngu phu nhân tiếp tục khóc.
A Cẩn bỗng cảm thấy đau đầu… Từ khi nàng xuyên không tới nay, nàng đã gặp rất nhiều người, ngay cả Liên di nương và A Điệp nàng chưa cảm thấy đến mức vậy, nhưng Ngu phu nhân này, sao cứ “nhu nhược” thế nhỉ!
Dĩ nhiên, phụ thân nàng gây hoạ là không đúng. Nhưng Ngu phu nhân có thể tạm thời đừng dùng cái chết để đe dọa được không!
“Đủ rồi, ngươi biết điều thì nên dừng ở đó đi. Một thần phụ như ngươi, cả ngày cứ nô gia nô gia, là ngại thân phận mình cao quá à?” Ngu Quý phi cũng nhức đầu bởi tiếng khóc của nàng ta.
“Thần phụ…”
“Nếu không hiểu chuyện thì im miệng, cái gì mà liên luỵ hay không, đấy cũng không phải cố ý. Để cho ngươi té? Thân thể của ngươi có thể té sao? Vốn sức khỏe đã không tốt, đừng nói những thứ vô dụng đó. Vả lại cũng không có chuyện gì lớn, Thẩm đại nhân tốt bụng cứu người, chúng ta nên cảm kích, ngươi thì hay rồi, gì mà hồi phủ giao phó như thế nào? Ở đây có chuyện gì của ngươi? Bổn cung sẽ đích thân sai người đưa các ngươi hồi phủ, ngươi chỉ cần trở về phòng đợi, chuyện Uyển Tâm tất nhiên sẽ giao phó xong hết thảy.” Ngu Quý phi day huyệt thái dương, không muốn nói với nàng ta nữa.
Chẳng biết lúc ấy làm sao lại chọn nàng ta, vâng vâng dạ dạ, khuê tú của một thế gia danh giá nhưng không bằng cả tiểu thư của một tiểu gia. Quả nhiên thỉnh thoảng phải đánh giá nhân phẩm nhiều hơn, không thể chỉ nghe lời đồn đại.
A Cẩn thấy Ngu Quý phi giận, khôn khéo xoa đầu bà: “Quý phi nương nương đừng sốt ruột, Ngu cô cô không sao đâu. Đều do phụ thân con không tốt, ông ấy là đồ ngốc!”
A Cẩn tức giận vung vẩy bàn tay nhỏ, tiếp tục nói với Ngu Quý phi: “Con muốn để Hoàng gia gia xử phạt ông ấy thật nặng.”
Ngu Quý phi nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của A Cẩn, cười lên, “Vẫn là con ngoan!”
A Cẩn thấy có vẻ Ngu Quý phi không giận nữa, cười khì nói: “Quý phi nương nương, chúng ta vào buồng thăm Ngu cô cô đi.”
Ngu Quý phi dĩ nhiên đồng ý, bà thấy Ngu phu nhân vâng vâng dạ dạ đứng ở một bên, cũng không dẫn nàng ta theo, chỉ nói: “Ngươi hãy chờ ở đây.” Người không thấu đáo như vậy, thật là ấm ức cho Kính Chi.
Ngu Quý phi ôm A Cẩn vào cung, thấy Ngu Uyển Tâm đã thay xong y phục, nàng mỉm cười nói: “Y phục này, vừa vặn với ta nhỉ!”
A Cẩn ngây thơ nói: “Ngu cô cô dáng dấp như tiên nữ vậy, cho dù mặc cái gì cũng đẹp.”
Ngu Uyển Tâm bị nàng chọc cười, chọc khuôn mặt nhỏ của nàng: “Tiểu Quận chúa của chúng ta miệng ngọt thế này, lẽ nào là uống mật?”
A Cẩn thành thật gật đầu nói: “Đúng nha đúng nha. Mỗi sớm con thức dậy, đều phải uống chút nước mật ong khi bụng rỗng. Ngu cô cô quá thông minh, đoán được ngay luôn.”
Ngu Uyển Tâm cười càng thêm tươi, dường như không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng.
A Cẩn tùy mặt gửi lời, thấy nàng tựa hồ không quá để ý chuyện kia, lặng lẽ thở dài một hơi, A Cẩn như vậy, Ngu Quý phi bế nàng đương nhiên cảm thụ được sâu sắc, không biết là Ngu Quý phi nói với A Cẩn hay Ngu Uyển Tâm: “Hễ có việc gì, cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài. Ai mà có thể nói rõ ràng, có một số chuyện không thể trong cái rủi có cái may đâu!”
A Cẩn “ồ” một tiếng, Ngu Uyển Tâm thì đột nhiên lộ ra gương mặt vui vẻ chân thành: “Vậy con xin nhận lời chúc lành của quý phi nương nương.”
Ngu Uyển Tâm không ở trong cung lâu, lại nói chuyện thêm một lúc rồi Ngu Uyển Tâm cùng Ngu phu nhân hồi phủ.
Hai người đi rồi, A Cẩn rốt cuộc kéo cánh tay Ngu Quý phi, lo âu hỏi: “Phụ thân con sẽ không bị Hoàng gia gia đánh chết chứ ạ?”
Ngu Quý phi bật cười: “Ban nãy chẳng phải con nói không thể tha cho phụ thân con sao?”
A Cẩn cây ngay không sợ chết đứng: “Đúng vậy, không thể tha cho ông ấy. Nhưng chung quy con không hy vọng phụ thân con bị đánh chết.”
Ngu Quý phi hôn cái má mềm của nàng, “Thật là một đứa bé ngoan mềm lòng. Có điều con yên tâm, mặc dù sẽ bị trừng phạt, nhưng cũng không kinh khủng lắm. Nội tâm của phụ thân con, mạnh mẽ hơn người bình thường.”
A Cẩn gật đầu lòng có chút sầu bi: “Con cũng cảm thấy vậy!”
Ngu Quý phi cười: “Nói không chừng… Tiểu A Cẩn của ta lần này có thể toại nguyện.”
A Cẩn: “Toại nguyện cái gì ạ?”
Ngu Quý phi cười im lặng, A Cẩn kéo ống tay áo bà, “Quý phi nương nương nói cho con đi, nói cho con đi…”
Ngu Quý phi bị nàng kéo không chịu nổi, rốt cuộc nói mấy câu bên tai nàng, A Cẩn giật mình há to miệng, nửa ngày, nàng vỗ tay: “Tốt quá!”
Đêm khuya!
Ngu Quý phi cùng Hoàng Đế đánh cờ, Ngu Quý phi bị Hoàng Đế ép chẳng còn đường lui, rốt cuộc buông tay cười: “Thần thiếp nhận thua.”
Hoàng Đế đặt quân cờ cuối cùng xuống, nói: “Không ngờ, ông trời cũng giúp nàng.”
Ngu Quý phi: “Tất nhiên thần thiếp hy vọng Uyển Tâm có thể xuất giá. Tứ Vương gia, ta không hề coi trọng!” Không đợi Hoàng thượng mở miệng, bà tiếp tục nói: “Cũng không phải là thiếp nghĩ Tứ Vương gia không tốt, chỉ là làm kế thất cho người ta, dù là Vương phi, cũng không tốt đâu. Mấy đứa con của Tứ Vương phi Canh Hoàng đều không phải dạng hiền lành. Uyển Tâm là người thân của thiếp, tất nhiên thiếp hy vọng nàng khoẻ mạnh. Còn nhỏ đã phải làm kế mẫu của người ta, không dễ dàng gì.”
Lời này rất thành khẩn, Hoàng Đế thở dài: “Nàng có tấm lòng vàng như vậy, dù có phải người thân hay không, nàng cũng sẽ quan tâm. Trẫm biết, nàng đối nhân xử thế rất tốt, chỉ là bọn họ không hiểu nàng. Có điều dù bọn họ không hiểu nàng, trẫm biết nàng là người như thế nào. Dĩ nhiên, là vì nàng tốt, cho nên ông trời cũng giúp nàng đấy!”
Ngu Quý phi cười lên, “Chỉ có Hoàng thượng khen ngợi thần thiếp.”
“Trẫm là người hiểu nàng nhất trên đời này.” Hoàng Đế nắm tay Ngu Quý phi.
“Thiếp cũng hiểu tâm tư của hoàng thượng, hiểu những nồi niềm hoàng thượng bận lòng. Cũng chính vì vậy, thần thiếp vẫn luôn không dám mở miệng. Mà hôm nay… Lại đúng là ý trời!”
Hoàng thượng mỉm cười nói: “Đúng là ý trời! Tên hồ đồ như lão Lục, mỗi ngày tác oai tác quái, ngược lại cũng vô tình thay đổi rất nhiều chuyện!”
“Đó chính là định mệnh của con người.” Ngu Quý phi cười dịu dàng.