Ông chủ Vương cười ha hả, lấy ra một xấp tiền một trăm tệ từ trong ngăn kéo, đếm tới đếm lui rồi đưa tới.
Thanh niên cầm lấy tiền, cũng không nói nhiều mà xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua Lý Dục Thần và Đinh Hương, bọn họ đột nhiên dừng lại nhìn thoáng qua Đinh Hương, trên mặt xuất hiện nụ cười xấu xa:
“Ồ, mỹ nữ này từ đâu đến đấy?”
Đinh Hương hơi sợ hãi trốn sau lưng Lý Dục Thần.
Thanh niên bất mãn nhìn Lý Dục Thần: “Không có mắt à, mau tránh ra”.
Lý Dục Thần không nhúc nhích mà chỉ nói một chữ: “Cút!”
“Con mẹ nó, mày muốn tìm đường chết đúng không?”, thanh niên nói với vẻ mặt dữ tợn.
Ông chủ Vương vội vàng chạy ra từ sau quầy, chặn ở giữa Lý Dục Thần và thanh niên, cười nói:
“Ôi chao ôi, không có gì đâu, họ mới đến nên không hiểu chuyện, người anh em đừng trách”.
Nói xong thì nhét hai trăm tệ vào tay thanh niên.
“Lấy đi mua thuốc lá nhé”.
“Coi như ông biết điều”, thanh niên kia cầm lấy tiền, sau đó chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Coi chừng tao, nếu còn nói bậy nữa thì ông đây g.iết chết mày!”
Sau đó cậu ta hùng hổ rời đi.
Lý Dục Thần hỏi: “Ông chủ, bọn chúng là ai thế? Sao ông lại cho bọn chúng tiền?”
Trên mặt ông chủ Vương lộ vẻ khó chịu: “Đám côn đồ ở gần đây, mỗi tháng đều đến thu tiền bảo kê”.
“Cảnh sát không quan tâm à?”
“Có, nhưng cậu báo cảnh sát bắt bọn chúng thì có thể làm gì được? Nhốt mấy ngày lại được thả ra. Đến lúc đó bọn chúng sẽ luôn nhìn chằm chằm cậu, trả thù cậu. Nếu chỉ có hai người bọn chúng thì cũng không phải sợ, nhưng sau lưng bọn chúng còn có một tên Sáu Sẹo. Chúng ta mở cửa buôn bán, sao có thể dây dưa với chúng được, hoà khí sinh tài mà”.