Lục Diệp Thanh nắm chặt vai cô, “Anh biết, em muốn khiến Tống Hoài Thừa áy náy, dứt khoát buông tay.” Ai cũng không có tư cách phán xét cách làm của Cố Niệm, bởi vì không một ai có thể thay cô chịu những tổn thương mà cô đã trải qua.
“Đã đến bước này, cả em và anh ấy đều không thể quay lại được.” Cố Niệm nhàn nhạt nói.
Lục Diệp Thanh không phủ nhận. Dù bọn họ yêu nhau đến đâu cũng không thể quay lại như trước kia được nữa.
Cho dù Tống Hoài Thừa muốn cứng rắn hay mềm mại để quay lại thì cũng không thay đổi được sự thật.
“Em không sợ anh ta biết sao?” Lục Diệp Thanh hỏi.
Cố Niệm thở hắt ra, “Biết cũng không sao, chẳng phải bây giờ Chu Hảo Hảo đã bị bắt lại rồi sao? Em tin tưởng năng lực của luật sư. Em cũng nghe nói, bây giờ công ty của Tống Hoài Thừa và Chu gia đang cạnh tranh gay gắt, cổ phiếu Chu thị đang rớt giá rất nhanh.”
Phụ nữ hung ác cũng thật sự khiến người ta phát sợ.
“Em biết mọi người không tán thành em làm như vậy, Hủ Hủ không nói em cũng biết cô ấy nghĩ gì, anh có nghĩ thế nào thì với em cũng không sao cả.”
“Không, Cố Niệm, nói thật nếu là anh, anh sẽ còn ác độc hơn. Sau này không nên tự tổn thương mình, biết chưa?” Hắn nhìn cô cười, trong nụ cười tràn đầy sự an ủi.
“Cảm ơn.” Cố Niệm nhìn vào mắt hắn, trong đó tràn ngập đủ loại tình cảm, thương tiếc, thấu hiểu…
“Chăm sóc bản thân cho tốt.” Hắn nói, “Hạnh phúc sẽ đến gần.”
Hai người nhìn nhau, hai tay nắm chặt lại.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra. Cố Chu Đạo thở hổn hển đi vào, Cố Niệm lo lắng, “Cha, làm sao vậy?”
Cố Chu Đạo nhìn cô, “Vừa rồi mới đánh cho tên nhóc Tống Hoài Thừa kia một trận.” Ông xoa xoa đôi tay, “Cha của con lớn tuổi rồi, sức lực chẳng có bao nhiêu, để cho nó dễ chịu rồi.”
Cố Niệm bất đắc dĩ, “Người lớn như vậy rồi, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Dì vừa hỏi cha đó.”
Cố Chu Đạo vừa hoạt động gân cốt vừa nói: “Cha không sao.”
Cố Niệm biết cha không đánh Tống Hoài Thừa một trận chắc chắn trong lòng không thoải mái, ông cũng chỉ đang tìm chỗ phát tiết thôi.
Thời gian trải qua từng ngày, trong lúc đó, mỗi lần Tống Hoài Thừa đến đều bị Cố Chu Đạo đuổi đi, mỗi lần như vậy anh cũng không nói gì, tính xấu trước kia đã không còn.
Mà Lục Diệp Thanh và Cố Chu Đạo lại trở thành bạn bè, lúc hai người rảnh rỗi cùng nhau uống trà đánh cờ, không giấu giếm gì nhau.
Cố Chu Đạo lén nói suy nghĩ của ông với Tần Phượng.
Tần Phượng cười, “Ông cũng đừng nói trước mặt Niệm Niệm, miễn để con bé thêm phiền. Thằng bé Diệp Thanh với con bé không có duyên phận, miễn cưỡng cũng không đến được với nhau.”
Cố Chu Đạo thở dài, “Là một thanh niên tốt, thật đáng tiếc.”
Tần Phượng lắc đầu, “Tiếc cái gì, ông đã xem nó như con nuôi rồi, đều là người một nhà, sau này nghĩ thoáng một chút, tìm một cô gái thật tốt giới thiệu cho Diệp Thanh.”
Cố Chu Đạo đột nhiên trầm giọng nói, “Mấy năm nay đã vất vả cho bà rồi.”
Tần Phượng hơi sững lại, nước mắt rơi xuống, “Người một nhà nói khách khí làm gì, tôi đi xem bếp.” Tai vạ đến với từng người, Tần Phượng vì ông vì Cố Niệm mà làm rất nhiều. Cố Chu Đạo thầm thề trong lòng, nửa đời sau phải chăm sóc tốt cho bà, để bà thoải mái mà sống.
Cố Niệm ở bệnh viện hơn hai mươi ngày, sau đó Lục Diệp Thanh mới cho phép xuất viện.
Thời tiết tháng hai ấm dần lên, ngày ra viện trùng hợp lại là ngày lập xuân.
Cố Niệm ở trong phòng bệnh thu xếp hành lý, lúc này, cửa mở ra, cô không quay lại, “Thủ tục làm xong rồi hả?”
Không có người đáp lời, cô cảm giác có người đang đi tới. Tiếng giày da nện xuống nền gạch theo quy luật, Cố Niệm chậm rãi quay lại.
Tống Hoài Thừa đứng trước mặt cô, mấy ngày không gặp, anh gầy đi rất nhiều.
Cố Niệm đặt bộ quần áo cuối cùng vào trong túi hành lý, kéo khóa. Cô đón ánh nhìn của anh, “Anh đến rồi à?”
“Gần đây thân thể thế nào?” Vẻ mặt anh ân cần, ánh mắt rơi vào túi hành lý như đang kiềm chế điều gì đó.
“Tốt hơn rồi, bác sĩ nói có thể xuất viện.”
Tống Hoài Thừa ừ một tiếng.
Rốt cuộc cũng tới lúc phải đối mặt. Lúc trước, Cố Niệm còn nghĩ rằng cô và anh có thể yên lặng như vậy mà trôi qua, nhưng rồi cũng không thể.
Cô khẽ mở miệng, rất nhiều lời đã chuẩn bị từ trước nhưng trong nhất thời lại không biết phải thế nào, “Hoài Thừa, cứ như vậy đi, sau này từng người sống cuộc sống riêng của mình. Anh xem như đây là vận mệnh đi.” Nói xong, cô thở dài một hơi.
Tống Hoài Thừa không nói một lời, yên tĩnh nhìn cô dường như đang đánh giá gì đó.
Như vậy qua vài giây đồng hồ, Cố Niệm thậm chí lo lắng anh sẽ bộc phát tính nóng. Cố Niệm hít sâu một hơi, “Anh là cha của Phán Phán, tôi nghĩ anh và tôi đều chung một điểm xuất phát, chúng ta đều yêu con bé. Tôi hy vọng sau này tôi và anh có thể làm bạn bè bình thường, không hơn.”
Cặp mắt Tống Hoài Thừa khẽ động, nhìn thẳng cô, “Đây là quyết định của em?”
Cố Niệm bình tĩnh gật đầu, nhất thời nghẹn lời.
Tống Hoài Thừa đột nhiên cười, “Em đã tính toán ổn thỏa tất cả đường lui, duy nhất chỉ không đặt anh vào đó. Xem ra sau bốn năm, chỉ có anh là không hiểu ra, em đã đi mất. Được, như vậy cũng tốt, nhà họ Cố cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi.” Vẻ mặt anh đau đớn vô cùng.
“Sau này muốn thăm Phán Phán thì gọi cho tôi.” Cố Niệm nói xong liền rời đi mang theo sự đoạn tuyệt.
Sau khi ra viện, nhà họ Cố dọn đến một căn nhà ở ngoại ô, Cố Niệm dùng tiền Tống Hoài Thừa cho để mua hai căn, bây giờ vừa tiện lúc đến ở. Phòng lớn ở giữa, hai mặt đón ánh mặt trời, ấm áp lại rộng rãi.
Sinh hoạt của Cố gia trôi qua trong yên bình. Sau đó, cơ thể Cố Niệm hoàn toàn bình phục, cô lại tiếp tục đến phòng tranh.
Có điều cả người lại khiến cho người khác có cảm giác rực rỡ mới. Sau khi khai giảng, học viên của phòng tranh lục tục đến học, trong khoảng thời gian này, Phương Hủ Hủ vì lo chuẩn bị hôn sự với Lương Cảnh Thâm, mọi chuyện của phòng tranh hầu như đều do Cố Niệm quản lý.
Cố Niệm vui vẻ tiếp nhận, bạn tốt kết hôn, đương nhiên cô muốn toàn lực phối hợp.
Ban ngày Phương Hủ Hủ đi chụp ảnh cưới, tối về mệt mỏi như chó, “Aizz, Niệm Niệm, hôm nay mình nghe nói, Chu Hảo Hảo cũng đã bị phán quyết rồi, hai năm!” Cô giơ tay lên chỉ, “Hai năm đó. Nhưng mà cũng đáng đời!”
“Cậu nghe được chuyện này từ đâu?”
“Có một người quen ở đài truyền hình, nghe cô ấy bát quái đó. Chu Hảo Hảo gây thù quá nhiều, người chán ghét cô ta còn hơn thế.” Phương Hủ Hủ xoa mắt, “Nhưng mà mình vẫn cảm thấy chuyện này là do Tống Hoài Thừa tác động, nếu không với gia thế của Chu Hảo Hảo, việc này làm sao lại không thay đổi được.”
Cố Niệm trầm mặc.