Vấn đề này khiến người đàn ông kia cảm thấy khó có thể trả lời: “Tiểu hữu, câu hỏi của tiểu hữu quá rộng, nếu như nói nhỏ thì nơi này chính là Thương Lang Cổ Thành, nếu nói to thì nơi này chính là Thương Lang Nguyên Nam Đoan ở Bắc Chấn”.
“Vẫn ở Bắc Chấn Thương Nguyên?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn lại lần nữa nhìn người đàn ông trung tuổi: “Tiền bối, bên trong cổ thành này có Truyền Tống Trận không?”
“Có nhưng chỉ là Truyền Tống Trận loại nhỏ, có thể đi được hàng chục dặm, nhưng Truyền Tống Trận vẫn luôn do phân điện thứ ba nhà họ Viên giữ, muốn có được Truyền Tống Trận thì ít nhất phải có được một trăm nghìn linh thạch”, ở bên, lão già mặc đồ tím lên tiếng.
“Phân điện thứ ba nhà họ Viên?”, Diệp Thành cau mày, không ngờ hắn lại tới địa bàn của nhà họ Viên.
Nghĩ rồi, hắn quay người bước đi.
Hừ!
Vừa ra khỏi cửa tiệm chưa lâu, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng gầm gừ của linh thú đằng sau, sau đó là một loạt âm thanh va chạm của sắt với mặt đất.
“Cút đi”, kế đó, tiếng nạt nộ hung tợn vang lên, một thanh niên mặc đồ trắng cưỡi trên mình con sư tử toàn thân rực lửa đỏ, hống hách dương roi lửa dài, cứ thế xông vào đây.
Con sư tử này có thân hình hết sức to lớn, toàn thân còn có vảy, rõ ràng là thú hoả vả lại không phải là thú hoả bình thường, đặc biệt là khí tức cuồng bạo và khát máu trên người nó khiến cho quá nhiều người phải sợ hãi.
A….!
Vì sư tử Xích Diệm bản tính tàn bạo, lại thêm sự dung túng của chủ nhân nên khiến cả con phố phồn hoa náo nhiệt vì sự xuất hiện của bọn họ mà trở nên hỗn loạn, rất nhiều người không kịp né tránh nên đã bị thương.
“Mẹ kiếp, đúng là ngang ngược”, tứ phía vang lên tiếng nghiến răng ken két.
