– Dương tiên sinh, là cậu Lý mới đến cầu hôn với cô Đường Tâm , nhưng cô Đường Tâm không đồng ý, bây giờ cậu Lý quỳ không chịu đúng lên, Đường tam gia rất sốt ruột.
Dương Thần thiếu chút nữa thì phì cười, cầu hôn? Cái tên này đúng thật là hấp tấp mà.
Dương Thần không ngờ Lý Độn si tình như thế, mặt dày mà cảm thấy hơi giống hắn, vì vậy cười đi lên phía trước, vỗ vỗ vai Lý Độn, nói:
– Lão Lý, người khác cầu hôn đều mua hoa hồng đỏ, sao ông lại mua hoa hồng trắng?
Lý Độn đã nhìn thấy Dương Thần từ lâu, nhưng vẫn duy trì tư thế cầu hôn, không phản ứng, lúc này lé mắt nhìn Dương Thần, thấp giọng nói:
– Mẹ nó, ông nghĩ mà xem, gần đây hoa hồng đỏ không biết làm sao nữa, giá cả tăng gấp mấy lần, lại không phải Valentine, tôi cũng buồn bực, không có cách nào, dự tính không đủ đành phải mua hoa hồng trắng!
Dương Thần lại một lần nữa cho rằng, cái tên này tuyệt đối là tên keo kiệt, trong lòng đối với chuyện ăn mì lần trước có chút an ủi, nói:
– Ông dứt khoát như vậy cũng vẫn chưa là gì đâu, phải nói nhiều lời khiến người ta cảm động mới thành công nha.
Vẻ mặt Lý Độn buồn rười rượi,
– Lời nên nói thì cũng nói rồi, chỉ có thiếu moi tim móc phổi thôi, nếu như có nói thế thì tôi có thể dứt khoát như vậy không?
Lúc này, Đường Tâm ở trên bậc thềm cắn cắn môi, dường như hạ quyết tâm, lắc đầu nói:
– Lý thiếu gia, anh về đi, tôi thực sự không thể nhận lời anh.
Lý Độn giả vờ không nghe thấy, nói lảng:
– Đường Tâm tiểu thư! Lấy anh đi!
Người hầu xung quanh đều cố nín cười, việc Lý Độn không biết xấu hổ hiển nhiên khiến bọn họ cảm thấy khá hay ho.
Đường Lão Tam gấp đến độ xoay vòng vòng, con gái của ông sao lại không biết đại thể như thế? Lý đại thiếu gia nhà họ Lý muốn lấy nó đó chính là phúc phận ngàn năm khó có của nó! Nếu như không phải Lý Độn không hiểu sao thích con bé, phụ nữ gả cho nhà họ Lý có đến lượt một con bé bình thường như nó không?
– Tâm Nhi! Đừng ăn nói xằng bậy! Con muốn hại chết bố con à? Con lấy Lý Độn đối với nhà họ Đường có lợi ích cực lớn.
Đường Lão Tam vội vàng nói bên tai Đường Tâm.
Hai mắt Đường Tâm đẫm lệ mù mịt, thấp giọng nói:
– Bố, lẽ nào hôn nhân của con chỉ là vì mang đến lợi ích cho gia tộc sao…
Đường Lão Tam nghẹn họng, không biết tiếp lời như thế nào, chỉ đành chạy xuống bậc thềm, muốn kéo Lý Độn đứng dậy, nghiêm mặt cười nói:
– Lý công tử, là con bé Đường Tâm không hiểu chuyện, tôi chiều hư rồi. Cậu cũng đừng quỳ nữa! Quỳ thế này còn tưởng nhà họ Đường chúng tôi tiếp khách không chu đáo! Chúng ta cùng đứng dậy từ từ nói, từ từ nói, Lý công tử thích Tâm Nhi, đó chính là phúc phận cả đời của con bé! Chúng tôi tuyệt đối ủng hộ Lý công tử cưới Tâm Nhi…
Cơ thể Lý Độn nào có như một người bình thường? Đường Lão Tam kéo thế nào thì Lý Độn vẫn quỳ không đứng lên.
– Bố vợ! Bố đừng kéo con, con sẽ không đứng lên đâu, con nhất định phải quỳ đợi Đường Tâm đồng ý mới thôi.
Tiếng xôn xao xung quanh nổ ra — Bố vợ?
Đến Đường Lão Tam cũng ngây dại, Lý Độn này cũng gây sức ép quá, Đường Tâm không hề có ý chấp nhận, cái tên này đã trực tiếp gọi “Bố vợ” trước rồi?
Đường Lão Tam cũng không biết khóc hay nên cười, nhìn thấy Dương Thần ở bên cạnh, nghĩ ra Dương Thần và Lý Độn hình như là bạn, vội cầu xin nói:
– Dương thiếu gia, cậu khuyên Lý đại thiếu gia đi, như này thì thành cái gì, không phải muốn Đường Lão Tam tôi giảm thọ sao!?
Không đợi Dương Thần nói gì, Lý Độn lại gào to:
– Bố vợ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.
Lần này, người hầu xung quanh hoàn toàn cười nghiêng ngả còn Đường Lão Tam sắp quỵ rồi.
Dương Thần sờ sờ trán, nghĩ thầm hắn quen biết với tên kia, có vẻ như cũng thấy mất mặt, da mặt cũng quá dầy rồi — người nào đó giờ phút này lựa chọn quên đi độ dày của da mặt mình.
Đúng lúc này, Đường Tâm dường như quyết tâm, nói:
– Lý công tử, tôi nói thật cho anh biết, tôi không chể chấp nhận anh là bởi vì trong lòng tôi đã có người để yêu rồi. Tôi không thể tiếp nhận anh, anh cũng đừng lãng phí tâm sức nữa.
Lời này vừa nói ra, tất mọi người đều kinh ngạc nhìn Đường Tâm, không nói đến Đường Tâm đúng là to gan, lúc nào tam tiểu thư không có tiếng tăm gì của cái gia tộc này lại có ý trung nhân rồi? Hơn nữa vì người đó, không ngờ lại có thể cự tuyệt nhân vật như Lý Độn.
Sắc mặt Lý Độn cũng cứng đờ, sự nồng nhiệt trong mắt cũng giảm bớt, dường như lại phân biệt xem lời nói của Đường Tâm có thật hay không.
Đường Lão Tam nhíu mày, đi lên hỏi:
– Tâm Nhi, là thật sao? Là thiếu gia của nhà nào?
Đường Tâm im lặng không nói, cúi đầu, giống như không muốn nói nhiều gì nữa.
Đường Lão Tam còn muốn hỏi cho rõ ràng nhưng lại bị Lý Độn cắt ngang.
– Bố vợ! Không cần hỏi nữa, đối với con mà nói, mặc kệ người Đường Tâm thích là ai đều không sao cả. Bởi vì con có tự tin, con nhất định có thể đánh bại bất cứ tình địch nào!
Lời nói này trầm bổng du dương, thiếu chút nữa thì trở thành lời thề trung thành của quốc gia.
Đường Tâm ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt sáng quắc của Lý Độn, hai người nhìn nhau, khuôn mặt cô gái tràn đầy chua xót và bất đắc dĩ, còn Lý Độn lại tràn đầy tự tin.
Nhưng lần này Lý Độn chủ động đứng lên, nói:
– Cảm ơn tiểu thư Đường Tâm đã nói ra những lời thật lòng, hôm nay anh đi trước, nhưng không có nghĩa anh bỏ cuộc, sau này anh sẽ thường xuyên tới, dùng tất cả sự chân thành của anh để theo đuổi tiểu thư Đường Tâm. Anh biết em cũng cần yên tĩnh để suy nghĩ, bộ đội vẫn còn có quân vụ, anh về trước đây.
Nói xong, trước mặt mọi người Lý Độn xé bộ vest màu trắng ra, để lộ ra bộ quân phục ngắn tay ở bên trong, biểu cảm trên mặt cũng trở nên trang trọng.
Chào hỏi bằng mắt với Dương Thần ở bên cạnh, Lý Độn lại cầm bó hoa hồng trắng không thể tặng đi được, hiên ngang bước đi rời khỏi biệt thự.
Lý Độn đã đi rồi, đám người hầu vây xem cũng cuống quýt giải tán, Dương Thần nhìn Đường Tâm đứng trên bậc thềm thất thần, và Đường lão tam bên cạnh lải nhải không ngừng, lộ ra một chút ý cười hay ho.
Trở về biệt thự của Đường Uyển trong chốc lát, Dương Thần phát hiện trong phòng khách không có người hầu nào cả, mà một bóng lưng duyên dáng đang bận rộn trong bếp.
Đường Uyên buộc tóc, mặc quần áo kiểu tây bằng tơ tằm màu kem, bên dưới là một cái váy ngắn hoa văn màu xám xếp nếp, một cặp đùi trắng muốt nhỏ nhắn mềm mại giống như hàng thủ công mĩ nghệ chạm trổ tinh tế.
Vẻn vẹn mỗi chiếc lưng, lại khiến tim Dương Thần đập thình thịch.
Nhận thấy được Dương Thần vào cửa, Đường Uyển quay đầu lại cười cười, sau đó tiếp tục bận rộn xử lý đậu Hà Lan tươi trên tay, ngắt chỗ đậu Hà Lan không ăn được vứt đi.
– Sao sớm thế này đã về nhà rồi, không phải nói đưa Đường Đường đi thăm hỏi bạn bè sao.
Dương Thần đi tới đằng sau người đẹp, ôm lấy hông Đường Uyên, thân thể dính sát vào nhau, tay cũng tự nhiên vuốt ve phần bụng cách lớp quần áo của Đường Uyển, cảm nhận được cơ thể đẹp đẽ ấm áp mềm mại của Đường Uyển, hưởng thụ hít vào mùi hương nồng đậm trên người phụ nữ.
Đường Uyển bất đắc dĩ mà thẹn thùng nhấp nhấp môi, nói:
– Đừng có vừa về đã động tay động chân, vốn là muốn về muộn một chút, nhưng nhóc con kia cứ một mực kêu mệt muốn ngủ trưa đành phải làm theo thôi. Anh đi xem TV một lát trước đi, cơm tối em làm, đang chuẩn bị đây này.
Dương Thần tản ra, dò xét tình hình toàn bộ biệt thự, xác nhận trên lầu ngoại trừ Đường Đường đang ngủ say ra thì không có ai nữa, cũng không buông động tác trên tay, cái tay trên vùng bụng mẫn cảm của Đường Uyển dần dần nhích lên trên, nhích xuống dưới, bắt đầu vuốt nhè nhẹ.
Dường Uyển lập tức ý thức được tà niệm của Dương Thần, nhưng không kịp phản kháng, một bàn tay của Dương Thần đã bao trùm lên ngọn tuyết phong bên trái của cô…
– Anh
Đường Uyên cảm giác được nơi ngực và bụng mẫn cảm đều bị nhiệt độ nóng rực bao trùm, khiến toàn thân cô như có dòng điện chạy tán loạn, đặc biệt là chỗ nào đó, dường như đã bắt đầu ẩm ướt…
Cô cũng mới nếm được tư vị nam nữ hoan hảo không bao lâu, tối hôm qua còn hơi đau, nhưng hôm nay vừa bị khiêu khích liền gợi lên ngọn lửa hừng hực…
Nhiều năm thủ thân như ngọc như vậy, đột nhiên có loại lễ rửa tội… như vậy
Khi Dương Thần phun ra hơi nóng xâm lược sau tai Đường Uyên, Đường Uyên rốt cuộc khống chế không được mà phát ra một tiếng rên.
– Đừng…Đừng ở
chỗ này…
Cả người Đường Uyển dường như đã trở thành chocolate hòa tan, ngọt ngào mà mê người, xụi lơ trên người Dương Thần, cây đậu trên tay cũng rơi xuống.
Dương Thần nghe thấy âm thanh mị hoặc, xuống cốt cũng mềm oặt, cười tà tà nói:
– Lên lầu sẽ làm con bé tỉnh, anh thấy phòng bếp rất được, ngoan, nằm sấp trên bàn đi, anh đến là được…
Đường Uyển nhìn Dương Thần chỉ cái tủ nhựa màu trắng trống trải, nghĩ đến mình phải nằm sấp trên đó, hình ảnh trong đầu vẻn vẹn mơ hồ hiện ra đã khiến cô thẹn thùng muốn chết rồi.
– Em… Không muốn..
– Em không muốn cũng phải muốn.
Dương Thần nào còn quản phụ nữ nghĩ một đằng nói một nẻo, đơn giản lấy tay ôm lấy Đường Uyển, cứ như vậy đưa đến phủ phục trên mặt bàn rộng.
Rõ ràng Đường Uyển cũng nhận thức được cái mông lớn của cô hướng thẳng về phía Dương Thần, căn bản không dám mở mắt, vùi đầu, cả người run rẩy, cũng không biết là do sợ hay là kích động.
Theo sau, Đường Uyển cảm thấy đằng sau mát lạnh, phong cảnh dưới váy lộ ra ngoài không khí, ý thức được tiếp theo phải phát sinh ra chuyện gì, Đường Uyển lại tràn đầy khát khao…
Nhưng Dương Thần cũng không gấp gáp mà lại thưởng thức đường cong hoàn mĩ sau mông Đường Uyển, cùng Đường Uyển nũng nịu với trong sự kích thích, vân vê cặp đùi trắng nõn đẹp đẽ mới nhào tới…
Cuối cùng, lúc một ngọn lửa nóng phá vỡ mà vào, Đường Uyển phút chốc như ngã vào một đám mây quên hết tất cả, quay cuồng, giống như con thuyền đơn độc, lay động thoải mái, đắm chìm thật sâu…