Hắn thấy Tô Tuyết Nhi mặc áo bào trắng, tay cầm quyền trượng im lặng đứng ở cửa khách sạn.
Cô nhìn Cố Thanh Sơn, nói khẽ: “Em chờ anh lâu lắm rồi.”
Cố Thanh Sơn dần nở nụ cười.
Hắn sải bước đi tới, ôm lấy cô.
Cố Thanh Sơn nhìn Tô Tuyết Nhi đang ăn ngấu nghiến, bất đắc dĩ nói: “Em ăn từ từ thôi.”
Tô Tuyết Nhi căn bản không nghe, hàm hồ nói: “Không có cách nào, đã lâu không được ăn đồ anh nấu.”
Cố Thanh Sơn liền nở nụ cười.
Lúc còn đi học, Tô Tuyết Nhi thường đến quán ăn đêm chỗ hắn làm.
Khi đó vẫn còn là thời kỳ thái bình thịnh thế.
Nhưng giờ nhớ lại, mọi chuyện đã trôi xa, khiến người ta có cảm giác như cách biệt cả thế hệ.
“Tuyết Nhi, thật ra em đã đến thế giới nào vậy?” Cố Thanh Sơn quan tâm hỏi.
“Cái này không quan trọng.” Tô Tuyết Nhi vừa ăn vừa nói.
“Vì sao?”
Tô Tuyết Nhi do dự một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Nơi em đến là một hòn đảo, trên đó chỉ có người thường, em đã sớm chán muốn chết, vẫn luôn muốn đi đến một nơi khác.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động.
Không đúng.
Quyển trục lúc trước cô đưa, dùng tầm nhìn hiện giờ Cố Thanh Sơn xem mới hiểu được nó là đồ vật trân quý và lợi hại đến cỡ nào.
Cô có thể lấy ra quyển trục như vậy, thế thì thế giới bên kia của cô sao có thể là một thế giới bình thường được đây?
Hắn nhìn cô.
Cô cười với hắn: “Thật sự, thầy của em rất lợi hại, nhưng lúc ông ấy bỏ lại em để bước lên con đường lữ hành khắp tinh không vô tận của ông, em đã không muốn một mình ở nơi nhàm chán kia nữa rồi.”
Lời này nói ra mang theo ý nghĩa khác.
Xem ra không có liên quan gì đến thế giới kia… Cô nói vậy là muốn ở cùng một chỗ với mình ư?
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, chậm rãi nói: “Nơi của anh là một thế giới Siêu Duy, tên là Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.”
“Thiết Quyền Chính Nghĩa… Từ từ…”
Tô Tuyết Nhi lau miệng, không biết lấy từ đâu ra một tờ báo.
Chỉ thấy tiêu đề của tờ báo rõ ràng có viết: “Thế giới Siêu Duy nghênh đón tin tốt: “Ảnh hưởng từ tin tức hồi phục chấn thương chân của Barry, ba nghìn chín trăm ba mươi bốn công ty đã niêm yết giá cổ phiếu.”
“Một nhà đầu tư nói: Cảm ơn trời đất, cuối cùng tôi cũng đợi được đến lúc anh ta có khả năng trả lại tiền.”
Báo chí còn đăng kèm một tấm hình.
Lão giả Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao ôm chân Barry, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ quái.
Mà Barry nắm chặt tay, vẻ mặt chán ghét.
Bức hình này đúng là sinh động,
Tô Tuyết Nhi chỉ vào tấm hình, nói: “Nhìn đi, anh ở trên đó! Em cũng nhờ nó mà tìm được tin tức của anh.”
Cố Thanh Sơn nhìn kỹ.
Quả thật lúc ấy mình đang đứng bên cạnh Barry, mặt dại ra, đúng lúc bị chụp vào ảnh.
“Chỉ bằng tấm ảnh này?”
“Xì, đương nhiên em còn phải tốn nhiều công sức lắm kìa, vì tìm anh mà đã phải trả không biết bao nhiêu tiền mua tin tình báo.”
Tô Tuyết Nhi nói xong, mặt bỗng đỏ bừng.
Lời này nói quá rõ ràng rồi.
Cô hơi mất tự nhiên.
Cố Thanh Sơn lại càng xác nhận phán đoán trước đó của mình.
Quả nhiên, Tuyết Nhi phát hiện ra tung tích của mình lập tức đến tìm mình, cho nên cô mới cố ý nói vậy.
Nghĩ vậy, Cố Thanh Sơn trầm tĩnh lại.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu cô.
“Em đã nói ở lại thế giới đó không có gì thú vị, vậy sau này đi theo anh đi.” Hắn nói.
Ánh mắt Tô Tuyết Nhi sáng ngời nhìn hắn.
“Ừ, em nghe lời anh.”
Cô dịu dàng lên tiếng.
Cố Thanh Sơn thấy cô như vậy, trên mặt dần dần lộ ra vẻ tươi cười.
Bỗng nhiên, một tiếng nhạc du dương vang lên.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về một phía.
Ánh sáng đầy màu sắc từ trên trời chiếu xuống, dừng lại chính giữa căn phòng, ngưng tụ thành một tấm thiệp mỏng.
Tô Tuyết Nhi tiến lên cầm lấy, mở ra xem.
“Là thiệp mời… Anh quen nhiều người lắm à?” Cô tò mò hỏi.
“Không, đây là lần đầu anh đến khách sạn này.” Cố Thanh Sơn đáp.
Hai người cùng nhau xem thiệp mời.
Đây là thiệp khách sạn gửi đến toàn thể khách mời.
Hoàng thất chim Kinh Cức sắp đến Abruzzo, bọn họ mời tất cả khách hàng cấp hoàng kim tham gia buổi tiệc tối long trọng.
Về phần nguyên nhân…
Công chúa chim Kinh Cức làm lễ trưởng thành, gia nhập hàng ngũ thục nữ danh viện vạn giới.
“Công chúa chim Kinh Cức.” Tô Tuyết Nhi kinh ngạc nói: “Đây là một tin tức quan trọng, nếu chúng ta kết giao với cô ta, chúng ta căn bản không cần hưởng ứng lời kêu gọi của Thần Hi Chi Quang, có thể trực tiếp đoạt được vô số trân bảo.”
“Vậy à, chúng ta đến xem được không?” Cố Thanh Sơn nói.
“Đương nhiên là được, chỉ phải xem anh có đồng ý dẫn em theo làm bạn gái của anh không.” Tô Tuyết Nhi nói.
“Đây là vinh hạnh của anh.” Cố Thanh Sơn đáp lời.
“Hì hì.” Tô Tuyết Nhi không nói gì, chỉ cười.
Nhìn cô như đang cực kỳ vui vẻ.
Cố Thanh Sơn bỗng nhớ tới một chuyện.
“Em là Thiên Tuyển giả?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy.”
“Anh vô tình có được một lá bài, không hiểu rõ ý nghĩa trên đó lắm, em có thể xem giúp anh được không?”
“Đương nhiên.” Tô Tuyết Nhi kiêu ngạo nói: “Kiến thức của em là ưu tú nhất trong đám người kia đó.”
Cố Thanh Sơn không lộ ra biểu cảm gì.
Nhưng những lời này lại chứng minh vừa rồi Tô Tuyết Nhi đã nói dối.
“Đám người kia.”
Ba chữ đó đủ để chứng minh thế giới của cô cũng không đơn giản.
Có điều Cố Thanh Sơn đã hiểu được tâm ý của cô nên sẽ không chú ý đến vấn đề của thế giới kia nữa.