“Ồ…”
Đông Phương Hạ và Đồng Đồng nói với nhau vài câu, giám đốc sảnh đã bước nhanh đến, cúi đầu trước mặt Đông Phương Hạ, giọng run run nói: “Cậu Đông Phương…cậu đến đây sao không báo trước, như vậy chúng tôi cũng tiện ra ngoài đón tiếp cậu!”
“Giám đốc không cần khách sáo, sắp xếp phòng ăn tốt nhất cho tôi”, Đông Phương Hạ mặt không biểu cảm nói.
“Vâng…mời cậu Đông Phương!”
Viên Hào nghe thấy giám đốc sảnh của “Tần Lĩnh” gọi Đông Phương Hạ là “cậu Đông Phương”, muốn hỏi gì đó lại không mở lời được, ngay từ đầu anh ta đã phát hiện người anh em này không đơn giản! Lúc trước trấn áp được đám cậu ấm Yên Kinh hung hăng ngang ngược đó, bây giờ lại…
Dưới sự hướng dẫn của giám đốc sảnh, nhóm người Đông Phương Hạ đi đến tầng bốn, vừa chuẩn bị bước vào phòng, ở đầu bên kia được trải thảm đỏ, Đông Phương Hạ đột nhiên phát hiện ra bốn người đàn ông cao lớn đeo kính râm, mặc vest da đứng ở đó! Từ nét mặt và tư thế đứng của những người này, chắc chắn là người luyện võ! Hơi thở đó, chắc chắn là người của xã hội đen.
Thấy vậy, Đông Phương Hạ có chút nghi hoặc! Ở Yên Kinh, lúc ra ngoài mình không thích mang theo những người anh em như này, Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ bọn họ càng không thích! Lẽ nào có xã hội đen đến Yên Kinh, nhưng sao mình lại không biết.
Bước vào phòng, Đông Phương Hạ để Đồng Đồng gọi những món mình thích, cũng bảo Viên Hào tùy ý! Còn anh đi hỏi giám đốc: “Giám đốc, vừa rồi lúc chúng ta đi vào, những người ở phía bên trái là ai vậy?” . Đam Mỹ H Văn
“Thưa cậu Đông Phương, phòng bao đó là một đôi tình nhân! Nghe khẩu âm, người đàn ông là người nơi khác, còn người phụ nữ là người Yên Kinh”.