Lúc chàng vừa xuất hiện, bọn họ đều vui sướng hô, “Đại tư tế về rồi, được cứu rồi, được cứu rồi.”
Ngân Hào không đi chữa bệnh ngay mà tìm Đường Quả trong đám người. Không thấy cô đâu, chàng mới đi hỏi thăm.
Tất cả thành viên trầm mặc, dù sao A Quả Quả cũng là thế thân cho Ninh Lạc.
Nhưng chuyện này bọn họ không dám giấu Ngân Hào, đành phải kể đứt quãng.
Gương mặt lạnh lùng của Ngân Hào tái xanh, ánh mắt nhìn các thành viên bộ lạc cũng tràn đầy ý lạnh.
Ngải Y nhỏ giọng, “Đại tư tế, dù thế nào đi nữa, ngài cũng nên chữa bệnh trước.”
Ngân Hào nghe thế, bật cười, cười trong nước mắt.
699.73
“Đại tư tế, có mấy người nữa khá hơn cũng bệnh hết rồi, xin ngài qua điều trị.” Hắc Lang cũng nói theo. Với tình trạng ốm đau như thế này, không thể đi thêm được nữa.
Hắn cũng không xác định đến bao giờ Mã Tháp nhìn thấu âm mưu của bọn hắn, nhận ra A Quả Quả không phải Ninh Lạc.
Một khi thân phận A Quả Quả bại lộ, với tính tình của quốc vương Mã Tháp, nhất định sẽ phái một số lượng lớn dũng sĩ cản bọn họ, không chỉ gϊếŧ chết họ, cướp giống cái và thức ăn, còn có thể khiến hắn vĩnh viễn mất đi Ninh Lạc.
“Vì sao tộc trưởng không cản?” Ngân Hào lạnh giọng hỏi.
Hắc Lang không dám nhìn vào mắt Ngân Hào, chuyển ánh mắt lên người Ninh Lạc, “Lạc Lạc rất quan trọng với bộ lạc, ai cũng cảm thấy Lạc Lạc phải ở lại.”
“Mã Tháp muốn Ninh Lạc mà không phải A Quả Quả, tại sao các ngươi lại để A Quả Quả đi thay Ninh Lạc?” Ngân Hào lại hỏi.
Không chờ bọn họ đáp lại, chàng hỏi tiếp, “Ninh Lạc rất quan trọng với bộ lạc? Rất quan trọng với tộc trưởng ngươi?”
Hắc Lang không phủ nhận. Ninh Lạc thật sự rất quan trọng với hắn, quan trọng còn hơn cả tính mạng của hắn. Vì Ninh Lạc, hắn đã vi phạm nguyên tắc của bản thân, bỏ rơi A Quả Quả. Không biết hắn đã quên đi hứa hẹn chờ A Quả Quả trưởng thành và trong mắt chỉ có Ninh Lạc từ lúc nào? Hắn không rõ, hắn chỉ biết nếu như lựa chọn, hắn sẽ chọn Ninh Lạc, hắn không thể mất Ninh Lạc.
Hốc mắt Ngân Hào đỏ lên, “Cho nên, các ngươi cảm thấy A Quả Quả không quan trọng với bộ lạc?”
Không ai dám nói gì. Người đang chất vấn giờ không phải Áo Lỵ mà là đại tư tế, một vị người thú không ai có thể xâm phạm. Chỉ khi có đại tư tế ở đây, bọn họ mới có thể được chữa bệnh và trị thương.
Ngân Hào liếc tất cả người thú Lạp Đa, “Các ngươi đã quên ai phát hiện ra hang động, các ngươi đã quên ai nghĩ ra cách đối phó với thú triều, cũng quên cây đao trong tay tộc trưởng thuộc về ai.”
“Các ngươi đã quên, nếu không có A Quả Quả, Lạp Đa sẽ không yên ổn sống trong hang mấy tháng, cũng sẽ không mất bất kì thành viên nào sau thú triều đáng sợ. Nhưng, đến thời khắc quan trọng nhất, các ngươi lại bỏ rơi nàng.”
“Còn nói nàng không quan trọng, không bằng Ninh Lạc đúng không?”
Ngân Hào cười, có mấy phần bi thương, “Ta hiểu rồi, ta hiểu vì sao A Quả Quả không muốn thân với các ngươi, chỉ thành bạn với Áo Lỵ rồi.”
“Vì đến lúc quan trọng nhất, cũng chỉ có Áo Lỵ không bỏ rơi A Quả Quả, thậm chí còn vì A Quả Quả mà rời khỏi Lạp Đa.”
“A Quả Quả quả nhiên là giống cái thông minh nhất.” Ngân Hào nhìn về phía xa, về hướng của Mã Tháp. Chàng cười lên, đột ngột hóa thành một con sói tuyết trắng toát, nhảy lên đi về hướng đó. Tốc độ nhanh như chớp, các thành viên khác không ai kịp phản ứng lại thì chàng đã biến mất trong rừng sâu, chỉ có tiếng chàng vọng ra, truyền đến tai bọn họ.
“Các ngươi đã bỏ rơi A Quả Quả, vậy ta bỏ rơi các ngươi. Ta muốn tìm A Quả Quả của ta. Nhất định nàng đang rất nhớ ta, ta cũng rất nhớ nàng.”
Ngân Hào đột nhiên rời đi khiến toàn Lạp Đa trở tay không kịp. Bọn họ bối rồi, đại tư tế đi rồi, ai chữa bệnh trị thương đây? Bọn họ còn một đám con cái đang bệnh.
“Đại tư tế, đại tư tế, sao ngài lại đi chứ!”
“Vì một A Quả Quả, không đáng.”
“Đúng, chẳng lẽ vì một A Quả Quả mà hi sinh toàn Lạp Đa?”
May mắn, Ngân Hào không nghe thấy những lời này.
700.74
“Giờ phải làm sao đây?”
Ngải Mạc hỏi, “Không có đại tư tế, không có ai biết chữa bệnh, nhiều đứa sẽ không chịu được.”
“Sớm biết đại tư tế coi trọng A Quả Quả như thế, không nên để A Quả Quả đi Mã Tháp.”
“Chúng ta lại đâu có để A Quả Quả đi. Cũng chẳng phải chúng ta trói A Quả Quả, tại Duy Qua tự chủ trương bắt A Quả Quả giao cho dũng sĩ Mã Tháp.”
“Nhớ lại thì chúng ta cũng chẳng liên quan, đại tư tế cũng vì sai lầm của Duy Qua mà ghi hận chúng ta.”
Ninh Lạc muốn giải thích bảo vệ Duy Qua nhưng lại không biết làm thế nào. Dù rõ ràng biết bọn họ nói không đúng, nhưng mà cô ta không biết nên phản bác ra sau, chỉ đứng đực ra, khó chịu.
Duy Qua không quan tâm mà bật cười, ôm Ninh Lạc vào lòng, “Lạc Lạc bình tĩnh, không cần để ý, nàng quen là được rồi.” Y khinh thường. Cho nên ngay từ đầu y đã nói để y là kẻ xấu, những người thú kia không giống với tộc rắn của y. Nếu không phải vì Ninh Lạc, y căn bản không muốn làm bạn với bọn họ.
“Duy Qua, sao bọn họ lại có thể nói anh như vậy chứ? Rõ ràng trong lòng họ cũng muốn giao A Quả Quả ra.” Ninh Lạc cũng không tính là quá ngu, vẫn nhìn ra được điểm mấu chốt, trong lòng cực kì không thoải mái.
Duy Qua không thèm để ý, chỉ nói một câu dịu dàng, “Đã nói không cần để ý đến bọn họ rồi. Lạc Lạc, ta không ngại, Duy Qua ta chỉ bảo vệ mình nàng, Ninh Lạc à.”
Ninh Lạc đang giận cũng vì lời này mà lộ ra vẻ thẹn thùng.
Hắc Lang lâm vào khó khăn vì các thành viên bị bệnh. Không có đại tư tế, không thể chữa bệnh được. Những người này vừa rồi còn ăn nói đắc tội với Ninh Lạc, chưa nói đến Ninh Lạc có cách chữa hay không, cho dù có, Ninh Lạc cũng không muốn giúp.
Nhất thời, bọn họ đi chậm lại, còn chết rất nhiều con non, mâu thuẫn cũng càng thêm nhiều.
Nhưng, đường đi còn rất dài. Bọn họ còn phải đi thật xa, đến chỗ sâu nhất, xa Mã Tháp nhất, như thế Mã Tháp mới không biết đến bọn họ.
Bên này, Ngân Hào vội vàng lấy bản thể sói tuyết xông vào Mã Tháp. Đến thành trì của Mã Tháp, chàng đang định thét lên muốn cướp người, không ngờ rằng thủ thành nhìn thấy chàng lại cung kính nói chuyện.
“Xin hỏi, ngài có phải đại nhân Ngân Hào không ạ?”
Quốc vương đã dặn, một khi có sói tuyết đi vào trong Mã Tháp, nhất định phải cung kính với ngài ấy. Quốc vương còn nói, vị sói tuyết này là phối ngẫu của đại nhân A Quả Quả.
Hôm nay thấy được, quả nhiên không giống với những sói tuyết khác. Thủ thành không cần hỏi, chỉ nhìn thôi cũng đã xác định được đây là Ngân Hào, là phối ngẫu của đại nhân A Quả Quả.
Ngân Hào có hơi kì lạ, thủ thành cười ngây ngô lại ân cần trước mặt chàng thế này bị hỏng đầu rồi? Sao lại gọi chàng là đại nhân? Đây là xưng hô rất cao quý.
“Đại nhân Ngân Hào, đại nhân A Quả Quả biết ngài sẽ đến, đã chờ ngài rất lâu. Hiện tại ngài muốn đi gặp đại nhân A Quả Quả ngay không ạ?”
Ngân Hào vốn đang nghi hoặc, nghe thấy được ba chữ A Quả Quả, nghĩ cũng không nghĩ nữa. Giờ chàng chỉ muốn nhìn thấy nàng, nhìn thấy A Quả Quả của chàng.
“Ta muốn gặp nàng.” Giọng chàng có hơi nghẹn ngào, hốc mắt cũng nóng lên. Họ gọi nàng là đại nhân A Quả Quả, cho nên nàng đang sống rất tốt, đúng không?
Vào trong thành Mã Tháp, gặp những tòa nhà không giống với bình thường, Ngân Hào cũng khiếp sợ.
701.75
Thủ thành đưa Ngân Hào đi vào vui mừng nói, “Cảm tạ đại nhân A Quả Quả đã mang đến phong phú vật phẩm cho chúng tôi, cảm tạ thần linh đã phái người xuống Mã Tháp chúng con. Đại nhân Ngân Hào, ngài thật may mắn vì là phối ngẫu duy nhất của đại nhân A Quả Quả.”
Mặt Ngân Hào không đổi sắc nhưng nội tâm đã kinh ngạc, những thứ này đều là A Quả Quả mang đến cho Mã Tháp?
“Quả nhiên như quốc vương nói, đại nhân A Quả Quả là người thú thông minh nhất thế giới này.”
Ngân Hào cẩn thận quan sát một chút, người thú xung quanh đều mang vẻ mặt tươi cười. Mỗi khi có ai hỏi đồ mới trên người họ, họ sẽ tự hào nói, đây là đại nhân A Quả Quả làm ra, đại nhân A Quả Quả là trí giả thông tuệ nhất Mã Tháp, người không giống trí giả, mà giống thần tiên.
Ngân Hào đi qua đường phố, rồi đưa vào vương cung, trên mặt chỉ có nụ cười. A Quả Quả của chàng thật lợi hại.
“Đại nhân A Quả Quả sống ở đây, đây là cung điện riêng của người, không được người cho phép, không ai được vào.” Thủ thành hơi hâm mộ, “Nhưng đại nhân có nói nếu đại nhân Ngân Hào đến, không cần người cho phép cũng có thể tùy ý ra vào.” Ánh mắt hâm mộ đó khiến Ngân Hào cảm thấy tự hào, thậm chí còn rất hưởng thụ khi nhờ có Đường Quả mà được hâm mộ.
Chàng chào thủ thành rồi đẩy cửa đi vào, cũng có hơi kinh ngạc một chút. Cửa này thế mà làm từ gỗ, mặt trên còn khắc hoa văn rất tinh xảo, chàng chưa từng gặp qua, nhưng đẹp vô cùng.
Chàng mang tâm trạng kích động đi vào, liếc mắt đã thấy Đường Quả đang nhìn một vài thứ đồ kì lạ. Chàng bước nhanh hơn gọi một tiếng, “A Quả Quả, ta về rồi.”
Sau đó, chàng nhanh chóng đến bên cạnh cô, ôm lấy dáng người nho nhỏ của cô, bất chấp tất cả mà hôn cô, cuối cùng chạm trán mình lên trán cô, nghiêm túc nhìn gương mặt gần mình. Hồng hào, xinh đẹp, rõ ràng không chịu khổ. Lúc đó, Ngân Hào mở thả lỏng.
Đường Quả cũng thuận thế câu lấy cổ chàng và hôn chàng, rồi cười nói, “Đại tư tế, nửa năm rồi chàng mới về.”
“Xin lỗi nàng, A Quả Quả, là ta về trễ nên nàng mới bị ức hiếp.”
“Đại tư tế giúp em báo thù chứ?”
Ngân Hào gật đầu, “Giúp. Ta lo cho nàng quá, chỉ muốn sớm tìm được nàng nên quên báo thù cho nàng. A Quả Quả, nàng muốn trả thù thế nào?”
“Có đói không?” Đường Quả sờ sờ gương mặt của Ngân Hào, rồi kéo lại gần, “Gầy quá, không đẹp như trước.”
“Sẽ có thịt nhanh thôi.” Ngân Hào có hơi đờ người ra, nếu chàng xấu đi, liệu A Quả Quả có ghét chàng hay không.
Đường Quả đẩy chàng ra, “Buông em ra đã, em cho người làm đồ ăn cho chàng. Ăn no rồi nói tiếp.”
Ngân Hào nghe lời. Lúc về Lạp Đa, nghe nói A Quả Quả bị giao cho Mã Tháp, trong lòng chàng trống vắng, đến khi gặp được nàng rồi, chỗ trống kia mới được lấp đầy. A Quả Quả đã thành một phần trong tim chàng, chàng không thể mất nàng được.
Chàng ôm lấy Đường Quả không buông, còn dùng cằm cọ cọ mặt cô, rồi đổi tư thế khác, chàng ngồi trên ghế đá, ôm cô vào lòng, “A Quả Quả không cần phải thế, như này cũng được.”
Đường Quả cong môi lên cười, “Được, nghe chàng, đại tư tế.”
“Ngân Hào. A Quả Quả, gọi tên ta, ta đã không còn là đại tư tế nữa.”