Những người đang tham gia thi đấu kia miễn cưỡng lắm mới có thể gọi là cao thủ, còn cao thủ thật sự vẫn chưa ra tay.
Dương Thanh là Tướng quân biên giới phía Bắc, là thần thoại bất bại trong quân đội, đương nhiên có thể phân biệt được kẻ yếu người mạnh.
Anh cảm thấy Ada không phải là một cao thủ mạnh, cho dù bây giờ có lên sàn đấu cũng phải miễn cưỡng lắm mới có thể giành chiến thắng.
Nhưng muốn giành vị trí top 3 là chuyện không thể.
“Cậu Nghĩa, tôi thấy cô Hoa Nhã không nói gì sai”.
Đúng lúc này Ada mở miệng: “Một người không am hiểu võ thuật thì làm gì có tư cách nhận xét người khác thi đấu trên sàn đấu?”
Tống Hoa Nghĩa không muốn đắc tội Ada lại càng không muốn đắc tội Dương Thanh, chỉ có thể cười trừ nói: “Ada đừng tức giận, bạn tôi cũng không có ý xấu”.
Nghe Tống Hoa Nghĩa nói vậy, Ada cũng không tiện khiến Dương Thanh khó xử, chỉ lạnh lùng nhìn anh: “Đợi lát nữa, tao sẽ cho mày thấy thực lực của tao”.
Dương Thanh bất đắc dĩ cười: “Vậy tôi chờ màn thể hiện của anh”.
“Hừ!”
Tống Hoa Nhã tức giận nói: “Không biết tự lượng sức mình!”
Thấy Tống Hoa Nghĩa nhíu mày cô ta vội im bặt.
“Cậu Thanh, tính tình của em gái tôi không tốt lắm, mong cậu đừng so đo với con bé”.
Tống Hoa Nghĩa không yên tâm, vội vàng giải thích với Dương Thanh lần nữa.
Dương Thanh khẽ cười: “Không sao!”
Tống Hoa Nhã thoạt nhìn khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, phỏng chừng là sinh viên mới ra trường.
Cô ta có vóc người cao ráo, khuôn mặt tinh xảo, là một cô nàng xinh đẹp.
Đây là kiểu phụ nữ luôn được đàn ông săn đón cưng chiều, hơn nữa cô ta lại là cô chủ nhà giàu nên rất kiêu ngạo.
Dương Thanh đương nhiên sẽ không tức giận với kiểu phụ nữ này.
Nào ngờ lời xin lỗi của Tống Hoa Nghĩa lại càng khiến Tống Hoa Nhã ghi hận Dương Thanh hơn.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Dương Thanh đã bị thương tích đầy mình từ lâu rồi.
“Người của Tống Hoa Đông!”
Đúng lúc này Tống Hoa Nghĩa bỗng nghiêm nghị nhìn lên sàn đấu.
Tống Hoa Nhã nghe vậy cũng rất lo lắng, bèn nói với Ada bên cạnh: “Ada, gã Đầu Trọc vừa bước lên đài kia chính là một trong những đối thủ của anh tối nay.
Anh nhìn cho kỹ vào.”
“Được!”
Ada cũng không dám lơ là, nhìn lên sàn đấu.
Trận chiến mới mau chóng bắt đầu.
Người của Tống Hoa Đông là một gã Đầu Trọc, người còn lại là một gã Mặt Thẹo.
Cả hai để trần nửa người trên, cơ thể vạm vỡ đầy sức sống cùng với cơ bắp cuồn cuộn mang lại hiệu quả thị giác rất lớn.
Vừa bắt đầu, gã Đầu Trọc đã lao nhanh như chớp về phía gã Mặt Thẹo.
Mọi người chỉ thấy trước mắt lóe lên, gã Đầu Trọc đã vọt tới tung đòn vào gã Mặt Thẹo.
Mặt Thẹo nhếch miệng cười lạnh giẫm chân một cái, nắm đấm của gã Đầu Trọc sượt qua tóc gã Mặt Thẹo
Cùng lúc đó khuỷu tay của gã Mặt Thẹo cũng đập về phía gã Đầu Trọc.
Động tác của gã Đầu Trọc cực kỳ nhanh nhẹn như thể đã đoán trước.
Mặt Thẹo vừa đánh tới, gã bỗng giẫm mạnh xuống lao người ra.
Gã Mặt Thẹo đánh hụt.
Lúc này bầu không khí dưới sàn đấu sôi sùng sục.
– —————————