Nhưng mà rất rõ ràng, Tô Khiết đã đánh giá sức chiến đấu của cậu ba Nguyễn quá thấp.
Cậu ba Nguyễn đã ra tay, sao chuyện có thể đơn giản như vậy được, cho nên chuyện sau đó vẫn không hề đơn giản như cô suy nghĩ…
“Ở bên trong vẫn còn có đồ, lấy ra đi” Nguyễn Hạo Thần lại lên tiếng lân nữa, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng giống như là lời tâm tình phiêu đãng.
Tô Khiết chớp chớp mắt, có cái gì chứ, còn có đồ vật gì nữa?
Sẽ không phải là loại đồ vật làm cho người ta hiểu lầm thêm đó chứ? Giống như là bao cao su chẳng hạn.
Nhưng mà lúc Nguyễn Hạo Thần ở bên cạnh của cô thì chưa từng dùng qua bao cao su, trước kia không dùng, sau đó cô nói cho anh biết chuyện cô không thể mang thai, anh lại càng không cân thiết phải sử dụng, nghe nói là sử dụng cái đó thì sẽ làm cho loại cảm giác nào đó giảm đi rất nhiều.
Từ xưa đến nay, Nguyễn Hạo Thần không phải là người sẽ tự làm mình thiệt thòi.
Mang theo vài phân thắc mắc, Tô Khiết vươn tay vào trong ngăn kéo mà anh đã nói, sau đó mò được một cuốn sổ nhỏ.
Không lớn, ước chừng cỡ một bàn tay.
Tô Khiết nhíu mày, đây là cái gì vậy?
“Lấy ra đi.” Chỉ là Nguyễn Hạo Thần cũng không cho cô quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
Tô Khiết đành phải cầm cuốn số nhỏ rồi lấy nó ra.
Sau đó cô thấy được màu sắc của cuốn sổ nhỏ, là màu đỏ.
Quyển sổ màu đỏ cũng không nhiều, với lại với kích thước này.
Tô Khiết không ngu ngốc, ngược lại còn cực kỳ thông minh. Mặc dù đây là mặt trái nên không nhìn thấy năm chữ đó, nhưng mà cô vẫn biết rõ ràng lúc này mình đã lấy ra cái gì.
Trong một cái nháy mắt, cô rất muốn trực tiếp nhét nó trở về. Không, trực tiếp xé nát nó luôn.
Đương nhiên là lúc này dưới cái nhìn chăm chú của Nguyễn Hạo Thần, cô không dám xé, mà lúc này thư ký Lý cũng nhìn thấy được đô vật ở trong tay của cô, bây giờ có nhét vào cũng vô ích thôi.
Nguyễn Hạo Thần là một tên biến thái, anh đi công tác mà lại mang theo cái thứ này để làm gì?