Về phần người của Kỳ Dược Phường ở xung quanh, sớm đã mắt tiếng rồi.
Mọi người tròn xoe mắt như quả táo, miệng há hốc, vẻ mặt đờ đẫn, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, ai nấy đều hoàn toàn phát ngốc.
“Đây rốt cuộc…là chuyện gì vậy …?”
Phường chủ của Kỳ Dược Phường bất lực nhìn Lâm Dương.
“Muốn biết đáp án sao?” Lâm Dương nhàn nhạt gật đầu: “Bỏ đi, vậy thì để tôi nói cho ông biết vậy.
Nói xong, anh mỏ miệng ra, từ trong miệng mình lấy ra một viên đan dược.
Viên thuốc này chính xác là viên mà lúc nãy Lâm Dương đã ngậm vào.
Nhưng lúc này viên thuốc đó đã đen như mực, giống như: than hòn, sắc trạch hoàn toàn khác trước.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào viên thuốc.
Phường chủ của Kỳ Dược Phường cũng không ngoại lệ.
“Đây là… cách giải độc của anh sao?”
“Đúng vậy, chính là cái này. Bất kỳ độc tố nào của ông đều năm trên nó, đều không có tác dụng gì. Chỉ cần có nó, độc của ông căn bản không thể nào uy hiếp được tôi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cái này … cái này là thứ gì? Là viên thuốc do anh luyện chế ra sao?”
“Đương nhiên là tôi luyện chế rồi, hơn nữa chính là lấy dược liệu mà Kỳ Dược Phường của các ông cung cấp để luyện chế.” Lâm Dương bẻ đôi, viên thuốc nứt ra, bên trong đều là bùn thuốc tươi mới, rất nhiều người có thể xác định được trong những bùn thuốc đó là dược liệu gì trộn lẫn vào.
Phường chủ của Kỳ Dược Phường im lặng.
“Viên thuốc này thực ra không phải là thuốc giải độc gì mà là một viên thuốc bình thường, nhưng nó có một đặc tính, chính là có thể tổng hợp được dược tính của lá thảo mộc hoa muối, tất cả độc dược của ông đều dựa vào lá hoa muối mà luyện chế thành, nhưng nếu như lá hoa muối không còn nữa, độc dược của ông cũng mắt đi dược tính, đương nhiên sẽ không độc chết người, cho nên chỉ cần ngậm một viên “tránh độc” như vậy, ông đã thua rồi. Tôi sớm đã nói rồi, dược thuật của ông chẳng qua chỉ như vậy.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Anh…”
Phường chủ của Kỳ Dược Phường sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, chỉ vào Lâm Dương, đã không nói nên lời.
Ông ta làm sao có thể ngờ rằng Lâm Dương hoàn toàn có thể nhìn thấu dược thuật của mình! Thậm chí trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đã nghĩ ra cách ứng phó…
“Bây giờ, hay là xem thử độc dược của tôi đi!”
Lâm Dương đưa tay lên, xòe lòng bàn tay ra.
Trên đó có một viên thuốc.
Nhưng giây tiếp theo, anh nắm lấy viên thuốc, hoàn toàn nghiền nát thành bột, sau đó buông tay ra.
Bột phần phất phơ theo gió, trực tiếp bay về phía phường chủ của Kỳ Dược Phường.
“Không!!”