– Chúng thuộc hạ xin tuân theo mệnh lệnh của đại nhân!
Phan Bốc vội vàng cúi đầu.
– Lui xuống đi.
Lệ Dung phất tay, lại nói thêm:
– Đoạn Nha, ngươi ở lại!
Một gã cường nhân Ma tộc trầm mặc ít nói gật đầu, đứng im tại chỗ, những người còn lại đều cáo lui.
Chờ bọn họ đi hết, Lệ Dung mới cười khổ một tiếng bất lực:
– Tên dị tộc này…
– Đại nhân, có gì cần sai bảo?
Đoạn Nha hỏi.
– Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ thủ hộ thạch thất, nếu phát hiện có ai dám gây hại hắn, giết không tha!
Lệ Dung trầm giọng dặn dò.
Một tia kinh ngạc thoáng lướt qua mắt Đoạn Nha, y không ngờ Lệ đại nhân lại coi trọng người này như vậy, ngập ngừng nói:
– Còn phía Phan Bốc thì sao ạ?
– Bọn họ sẽ không tự hạ thấp thân phận để đối phó với một kẻ còn trẻ tuổi vậy đâu, nếu họ thực sự làm vậy… Ta sẽ đích thân ra tay.
Đoạn Nha khẽ gật đầu, cung kính lui ra.
Bên ngoài Đại Điện, Phan Bốc thần sắc lạnh ngắt, lão cũng như Đoạn Nha, nghĩ mãi mà không rõ vì sao Lệ đại nhân lại coi trọng Dương Khai đến vậy.
Dù cho hắn có là một luyện đan sư xuất chúng, thì cũng không lý nào lại được che chở đến thế.
Con trai lão, Phan Lãng là người nổi bật trong đám hậu bối của Ma Thần Bảo, tương lại rất có khả năng sẽ nắm đại quyền, trở thành lương đống đời sau, giờ đây lại bị đánh thê thảm như vậy, còn đâu là thể diện nữa, quyết định của Lệ Dung làm cho lão vô cùng thất vọng và phẫn nộ.
– Thế là thế nào vậy? Lệ đại nhân có vẻ rất quan tâm tên loài người này.
Một người trong đó hồ nghi hỏi.
– Đừng nói là Lệ đại nhân với hắn…
– Câm miệng! Lệ đại nhân tôn quý như thế, sao lại có ý với một tên loài người ti tiện…
– Việc này không hề đơn giản, Lệ đại nhân sẽ không vô duyên vô cớ làm vậy, trong đó nhất định có huyền cơ nào đấy.
– Nhưng nói thế nào thì cách xử lý lần này của Lệ đại nhân có hơi bất công.
Phan Bốc không nói lời nào, thần sắc mù mịt, lão cười nhạt:
– Nếu Lệ đại nhân còn khư khư cố chấp như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ mất đi sự ủng hộ của tộc nhân!
Mọi người liếc nhìn nhau, thấy rõ trong lòng lão không phục, cũng không nói thêm gì nữa.
Trong thạch thất, một trường khí vô hình với Dương Khai làm trung tâm lan tràn ra ngoài, hắn chậm rãi mở mắt ra.
Chân nguyên trong cơ thể và máu thịt khắp mình mẩy đang vui sướng nhảy nhót không ngừng.
Thần Du Cảnh bát tầng.
Mấy tháng nay đắm chìm trong thuật luyện đan, Dương Khai còn không phát hiện ra tu vi của mình đã chạm đến điểm cực hạn của đột phá.
Trong khoảng thời gian này, bằng Kim Nhân Độc Nhãn, hắn đã hấp thụ được ý cảnh và cảm ngộ của rất nhiều cường nhân, có thể nói, trước khi Dương Khai đột phá đến Nhập Thánh Cảnh, hẳn sẽ không gặp bất cứ gông xiềng chướng ngại nào hết, chỉ cần sức mạnh bản thân đầy đủ là có thể thuận lợi đột phá.
Nếu như không có trận chiến ấy, dương Khai phỏng chừng phải mất một tháng nữa hắn mới có thể đột phá đến Thần Du Cảnh bát tầng.
Trận chiến hung hiểm đẫm máu này, đích thực đã giúp hắn đột phá sớm hơn một tháng.
Quả nhiên chiến đấu mới đem lại ích lợi.
Thần thức cảm ứng được, bên ngoài thạch thất đang tụ tập rất nhiều tộc nhân Cổ Ma, khí tức mỗi người đều rất nguy hiểm, đang chờ mình như hổ rình mồi.
Bên trong thạch thất cách đó không xa, Hoàn Nhi nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt phức tạp, dường như muốn quan sát kỹ lại hắn, trong đôi mắt kiều diễm lấp lóa thần thái xa lạ.
– Cái tên này…
Thấy Dương Khai đột phá xong, Hoàn Nhi liền vội vàng chạy đến, di chuyển quanh Dương Khai vài vòng, tấm tắc kêu lên:
– Ngươi làm thế nào mà đánh bọn Phan Lãng ra mức đó vậy?
Dương Khai cười ha hả, không trả lời.
– Một mình ngươi đánh thật sao?
Hoàn Nhi kinh ngạc vạn phần.
– Còn có ai được nữa?
Dương Khai nhíu mày.
– Ngươi lợi hại như vậy ư?
– Thì sao? Ngươi thấy ta yếu lắm à?
– Cũng không phải là thấy ngươi yếu, chỉ có điều không ngờ ngươi lại mạnh đến vậy, con người… thân thể làm sao có thể mạnh hơn tộc nhân bọn ta?
Nói xong, nàng vươn tay về phía Dương Khai, hình như muốn sờ thử, bỗng nhiên lại ngượng ngùng, vội vàng rút tay lại.
– Trông ngươi có vẻ khá là vui sướng khi người gặp họa thế?
Dương Khai nhìn nàng đầy thâm ý.
– Ngươi có thù hằn gì với tên Phan Lãng đó hả?
– Không có hù hằn gì hết, chẳng qua thấy hắn phiền phức thôi, cứ quấn riết lấy ta mãi. Ngươi đả thương hắn như vậy, là ta được thanh thản một thời gian rồi, xét
về điểm này thì ta thật sự phải cảm ơn ngươi. Tuy nhiên… Tên ngoại lai, bây giờ ngươi gặp rắc rối lớn rồi!
Dương Khai nhíu mày, đăm chiêu nhìn phía bên ngoài thạch thất:
– Ngươi nói bọn họ hả?
– Không sai.
Hoàn Nhi khẽ gật đầu.
– Hiện giờ họ bao bây ở bên ngoài, đều muốn kéo ngươi ra dạy cho ngươi một trận ra trò. Ngươi có lợi hại đến đâu, thì e là cũng chưa ăn nhằm gì trước chừng ấy tộc nhân.
– Cái đó phải thử mới biết được.
– Chậc chậc, đúng là điên, xem như ta phục ngươi rồi, loài người các ngươi… khẩu khí tên nào cũng lớn hết.
Hoàn Nhi cười khinh thường, chợt nghiêm mặt:
– Có điều, ngươi vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại Lệ đại nhân đang cùng các đại nhân trong bảo bàn bạc cách xử lý việc này, nếu Lệ đại nhân không đứng về phía ngươi, thì ngươi xui xẻo rồi.
Chớp mắt vài cái xảo quyệt với Dương Khai, Hoàn Nhi nói:
– Nể mặt ngươi thay ta giáo huấn Phan Lãng, cho dù ngươi có bị ăn đòn, ta cũng sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.
– Vậy thì e là ngươi phải thất vọng rồi!
Dương Khai nhếch miệng cười.
– Vì hình như Lệ đại nhân đứng về phía ta, đúng không, Lệ đại nhân?
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về một phía.
Ở đó, không khí chợt uốn lượn, vừa lúc Lệ Dung hiện thân, nghe vậy, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, lắc đầu chán chường, bà chầm chậm đi đến.
– Ngươi đúng là nhàn nhã.
Lệ Dung thở dài.
Dương Khai nhún vai.
– Ngươi cũng đừng trách tộc nhân ta kích động đến vậy, thật sự là do họ bị giam giữ quá lâu, nơi này cũng chỉ có mình ngươi là người dị tộc, ngươi dám đánh đồng tộc của bọn ta, họ không chịu buông tha cũng là chuyện thường tình.
Lệ Dung nhẹ giọng giải thích.