Cố Thanh Sơn hơi mong đợi nhìn xung quanh.
Xung quanh con thuyền lớn là vũ trụ tinh quang chói lọi.
Ở đây đã không còn thuộc về dòng chảy hỗn loạn của hư không, đã sắp đến một thế giới nào đó.
“Chim Kinh Cức ở xung quanh đây sao?”
Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chắc đám Chim Kinh Cức vẫn chưa tới đâu, người tham dự nhất định phải đến di tích Cổ Thần trước.”
“Di tích?”
“Đúng vậy.” Lão giả nhìn vẻ mặt Cố Thanh Sơn, khoát tay nói: “Không giống như cậu nghĩ đâu, vô số năm qua, mỗi một hạt cát trong di tích này đều bị người ta nghiên cứu rồi, không thể có nguy hiểm, đương nhiên, cũng sẽ không có thứ gì tốt chờ cậu đâu.”
“Vậy chúng ta tới đó để…”
“Tất cả những người hưởng ứng lời kêu gọi của Chim Kinh Cức đều phải tụ tập ở đó.”
Lão giả giải thích thêm: “Mọi người ở đó chờ Chim Kinh Cức đến.”
“Cho nên tôi tới cũng không muộn lắm.” Cố Thanh Sơn thở phào nói.
“Không, cậu vẫn muộn rồi. Người tới trước sẽ được Chim Kinh Cức đưa vào trong thế giới bảo vật của nó, phải đợi những người trước vào hết rồi, cậu mới vào được.”
Cố Thanh Sơn nhún vai nói: “Muộn một chút cũng không sao.”
Lão giả cười nói: “Hiếm có người nghĩ thoáng được như cậu.”
Hai người đang nói chuyện thì trước con thuyền lớn xuất hiện một dãy cung điện rộng lớn.
Đây là một dãy cung điện cực lớn trắng như tuyết, hùng tráng và lộng lẫy, tạo hình giống như ngà voi.
Nhưng trong tuyết trắng này có một quảng trường gần như không nhìn thấy bờ.
Trên quảng trường nhốn nháo người, căn bản không đếm được hết rốt cuộc là có bao nhiêu người.
“Nhiều người tham dự quá!”
Cố Thanh Sơn nhìn quảng trường nhốn nháo người, cảm thán nói.
“Đương nhiên, nếu không phải quảng trường và cung điện Cổ Thần thì chỉ e không có nơi nào có thể chứa được nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi của các thế giới như vậy.” Lão giả nói.
“Mọi người có thể tự do nghỉ ngơi ở đây sao?”
“Không, không, không.” Lão giả nở nụ cười: “Chỉ trên quảng trường mới có thể nghỉ ngơi miễn phí, những nơi khác đều nằm trong phạm vi kinh doanh của khách sạn Abruzzo.”
“Những cung điện này đều là khách sạn cỡ lớn sao?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
Đợi đã, cái tên này nghe quen quen.
Cố Thanh Sơn đột nhiên nhớ ra.
Abruzzo, hình như là resort của con gà trống kia.
Nói vậy, đây cũng là nơi của con gà trống kia?
“Cung điện Cố Thần nghe nói có sức hấp dẫn rất lớn, một tập đoàn nổi tiếng đã mua thế giới Siêu Duy này và cải tạo nó thành resort.”
“Khách sạn cao cấp này nổi tiếng gần xa, rất nhiều cường giả và hoàng thất trên các thế giới đều đặt phòng dài hạn ở đây.”
“Vì sao nó được hoan nghênh như vậy?”
“Bởi vì thời gian… Nó ngưng tụ một loại thời gian bổn nguyên chi pháp, chỉ cần tốn chút tiền là có thể trở về một thời đại nào đó.”
“Cậu có thể trở về thời đại nào đó trải qua những ngày tháng nhàn nhã, thời gian khoảng chừng nửa tháng.”
Trên mặt lão giả lộ vẻ hồi tưởng: “Nửa tháng sau cậu trở về sẽ phát hiện thực ra thời gian chỉ mới vừa trôi qua một ngày thôi.”
“Đúng là kỳ diệu.” Cố Thanh Sơn nói.
Lão giả đưa cho Cố Thanh Sơn một cái thẻ vàng lấp lánh.
Cố Thanh Sơn cầm trong tay xem xét.
“79.”
Đây là con số được khắc trên thẻ vàng.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía lão giả.
Lão giả nói: “Lúc đi đón cậu, hiệp hội chúng tôi đã đặt trước một phòng cho cậu… Với tình hình bây giờ tôi đoán đợi khi cậu đến cũng khó mà tìm được nơi nghỉ ngơi.”
“Đa tạ, nếu không phải tạm thời không tìm được cách nào khác, tôi sẽ không làm phiền các ông mãi như vậy đâu.” Cố Thanh Sơn cảm kích nói.
May là có Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao, nếu không chắc chắn mình sẽ không thuận lợi như vậy.
“Nói gì thế.” Lão giả khoát tay nói: “Cậu đã cứu đại học giả Moore… Trí tuệ của ngài ấy chính là tài phú quý giá của toàn hiệp hội.”
Cố Thanh Sơn im lặng.
Hắn không hề nghĩ một người mình tiện tay cứu giúp lại có thân phận như vậy.
Lúc này thuyền giảm bớt tốc độ, sắp tới gần dãy cung điện.
Chiếc thuyền lớn đáp sang một bên của dãy cung điện.
Lúc này hắn mới nhận ra di tích Cổ Thần này hùng vĩ cỡ nào.
Chiếc thuyền lớn của Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao đã cao hai mươi tầng, nhưng trước cung điện Cổ Thần, nó chỉ như một hạt vừng đứng trước bức tượng lớn.
Thuyền dừng hẳn.
Lão giả trịnh trọng thi lễ với Cố Thanh Sơn: “Nếu là những chuyện nhỏ như hành trình này, cậu có thể phân phó bất cứ lúc nào, tạm biệt.”
“Cảm ơn sự giúp đỡ của Cao Tháp, tạm biệt.” Cố Thanh Sơn ôm quyền nói.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên rồi đáp xuống quảng trường rộng lớn.
Lão giả đứng ở đầu thuyền nhìn cho tới khi hắn đứng vững trên quảng trường thì mới hạ lệnh lái thuyền đi.
Cố Thanh Sơn đáp xuống quảng trường rộn ràng, nhanh chóng có mấy người tuổi tác tương đương hắn lao đến.
Khí tức trên người họ rất mạnh.
Nhưng Cố Thanh Sơn cảm thấy mình có thể đối phó bọn họ.
Dù sao cũng đều dưới ba mươi tuổi trở xuống, ngoài trừ những tồn tại đặc biệt cực kỳ ít ra thì thực lực của mọi người cũng không chênh nhau bao nhiêu.
Mặc dù Cố Thanh Sơn đến từ thế giới rời rạc nhưng toàn thế giới rời rạc có bao nhiêu người có thể được như hắn, hơn hai mươi tuổi đã đạt đến Phong Thánh cảnh?
“Anh tới tham gia Chim Kinh Cức?” Một người nhìn chằm chằm hắn nói.
“Không, tôi chỉ tới nghỉ dưỡng thôi.”
Cố Thanh Sơn cắt ngang lời đối phương rồi đưa cái thẻ trong tay ra.
Những người này liền hậm hực rời đi.
Trong phòng của khách sạn Abruzzo đều có đánh dấu thân phận.
Bọn họ căn bản không dám dùng sức mạnh.
Đây là khách sạn Abruzzo.
Ra tay với khách hàng của Abruzzo ở đây thì mình ngại sống lâu quá rồi.
Thấy thẻ trong tay hắn, vài người khác vây đến.
“Bằng hữu, phòng của cậu bán không? Chúng ta ở đây sắp phiền chết mất, cần một nơi nghỉ ngơi, nếu cậu bằng lòng…”
“Không, tôi cũng cần nghỉ ngơi.” Cố Thanh Sơn cắt ngang lời đối phương.
Hắn thu liễm khí tức của mình, lẫn vào biển người bước đi thật nhanh.
Những tên chú ý đến hắn lập tức bước theo.
Nhưng tốc độ của Cố Thanh Sơn quá nhanh, đám đông giờ thực sự lại đang phải chen chúc nhau, muốn im lặng đuổi theo hắn dĩ nhiên là không thể.