Chỉ là… anh lại đứng yên tại chỗ, không chút cử động, để mặc cho các hạt va vào mình.
‘Vút vù vùt Các hạt chạm vào da thịt của Lâm Dương lập tức biến thành chát lỏng giống như khối băng đang tan chảy, làm ướt quần áo của anh.
Trên người Lâm Dương lập tức xuất hiện một số lượng lớn đốm vàng lắm tắm.
Phường chủ không dừng lại ở đó, lại cử động ngón tay.
Vút vù vù….
Một viên thuốc bay ra.
Không có bất kỳ ngạc nhiên nào, tất cả những viên thuốc này đêu trúng vào người Lâm Dương, sau đó toàn bộ đêu nứt ra, từng sợi khí tức màu vàng như sáp bay ra, bị Lâm Dương hít vào cơ thể.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tại sao Lâm thần y lại không tránh? Ngược lại, đứng tại chỗ giống như một khúc gỗ vậy?
“Anh ta đang làm cái gì vậy?”
“Không lẽ là anh ta ngốc rồi sao?”
“Chắc không phải bỏ cuộc rồi chứ?”
“Không giống, nếu như bỏ cuộc, vậy tại sao anh ta có thể giải độc của Phường chủ?”
Người của Kỳ Dược Phường ghé đầu rỉ tai, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“E rằng … chỉ có một nguyên nhân có thể giải thích thôi …”
Lúc này, một sinh viên của Kỳ Dược Phường không kìm được lắm bẩm một tiếng.
Nhưng khi những lời này rơi xuống, giảng viên Đường ở bên cạnh lập tức hét lên: “Viên Hoa! Câm miệng!”
Sinh viên tên Viên Hoa kia không khỏi run lên, lập tức cúi đầu không nói gì.
Nhưng sắc mặt của rất nhiều sinh viên đã thay đổi rồi.
Ý của Viên Hoa là gì, đến cả kẻ ngốc cũng hiểu được.
Đối phương có thể giải được độc của phường chủ, có nghĩa là đối phương hoàn toàn không sợ phường chủ chút nào, hơn nữa bây giờ đối phương thậm chí đến độc của phường chủ cũng không thèm tránh, điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là đối phương hoàn toàn không quan tâm đến độc của phường chủ!
Lâm thần y … e rằng đã không còn đặt phương chủ của Kỳ Dược Phường vào trong mắt!
Nhiều người há hốc mồm.
Tầm mắt lại rơi vào người Lâm Dương.