Nghe nàng nhắc tới Phật tông, trong lòng Nhiếp Vân nghi hoặc, không nhịn được hỏi.
– Phật tông là ẩn thế tông môn, có phân biệt đại thừa tiểu thừa, cụ thể ở địa phương nào thì ta không biết, nhưng nghe nói tận sâu trong hư không có được một đạo tràng độc lập, thiên địa tổng cộng có vạn đại đạo, còn có một vạn đạo tràng, đây chỉ là nghe tiền bối trong tông môn kể lại, cũng không có ghi chép văn tự chính xác!
Linh Lung tông chủ nghĩ nghĩ nói.
– Một vạn đại đạo? Một vạn đạo tràng?
Nhiếp Vân có chút không rõ, nhưng biết hỏi nhiều cũng vô ích, vì vậy không hỏi thêm.
– Dĩnh nhi, đem dược liệu đưa cho Nhiếp Vân đi!
Thấy Nhiếp Vân không hỏi tiếp, Linh Lung tông chủ quay đầu nhìn Hoắc Dĩnh cười nói.
– Dạ!
Hoắc Dĩnh gật đầu, đôi mắt chớp chớp, vừa lật tay lấy ra một đống dược liệu.
Những dược liệu này đều cực kỳ trân quý, mỗi gốc giá trị không thua kém Bách Hành hoa, thật không biết lấy được từ đâu.
– Tông chủ tín nhiệm ta, không sợ ta đem dược liệu lấy đi, vậy ta nhận!
Nhiếp Vân cười ha ha, thu dược liệu vào nạp vật đan điền.
– Dĩnh nhi tin tưởng ngươi, ta tự nhiên cũng tin tưởng ngươi! Đương nhiên, nếu ngươi cô phụ nàng, dù chân trời góc biển ta cũng sẽ đuổi giết ngươi! Cho dù sư phụ ngươi là Vô Thượng trưởng lão Hóa Vân tông!
Nói lời này thanh âm nàng sắc bén, lạnh lùng, tựa hồ nói được thì làm được, tuyệt không nương tay.
– Ha ha!
Nhiếp Vân gãi đầu.
Ai, hiểu lầm này phỏng chừng không cách nào giải thích, kỳ thật mình cùng Hoắc Dĩnh là trong sạch!
– Tốt lắm, ta đi trước, Dĩnh nhi lưu lại cùng Nhiếp Vân từ từ tâm sự đi, mặc dù hắn là trưởng lão khách khanh của tiên tông chúng ta, nhưng dù sao trong tông môn đều là nữ tử, lưu hắn thời gian dài sẽ bị người chê trách!
Linh Lung tông chủ liếc mắt nhìn Hoắc Dĩnh, thả người bay ra ngoài, nháy mắt đã biến mất.
– Dạ, sư phụ!
Sư phụ đã rời khỏi, Hoắc Dĩnh liếc mắt nhìn Nhiếp Vân, sắc mặt đỏ lên.
Trước đó hai người đi chung một đường cũng không cảm thấy được gì, hiện tại quan hệ được công khai trong tông môn, đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nàng không nói lời nào, mà Nhiếp Vân cũng không biết nên nói gì, mặc dù người của tiên tông đều nghĩ hắn có quan hệ thân mật với thánh nữ Hoắc Dĩnh, kỳ thật hắn vẫn còn là xử nam thôi!
– Tiểu sư muội Dịch Thanh mới tới, cũng thích huynh đúng không?
Hai người yên lặng một lát, Hoắc Dĩnh đột nhiên hỏi.
– Dịch Thanh…
Không nghĩ tới nàng đột nhiên hỏi như vậy, Nhiếp Vân sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.
– Ai, muội biết nàng thích huynh, nàng chủ động tiến vào Linh Lung tiên tông tu luyện, chỉ sợ cũng vì huynh…
Nhìn thấy bộ dáng bối rối của Nhiếp Vân, Hoắc Dĩnh liếc mắt, đột nhiên thở dài một tiếng.
– Chủ động tiến vào Linh Lung tiên cung tu luyện? Có ý tứ gì?
Nhiếp Vân nghi hoặc hỏi.
– Linh Lung tiên cung là thánh địa tu luyện vô thượng của Linh Lung tiên tông chúng ta, người ngoài chỉ biết vào nơi đó tốc độ tu luyện tiến lên nhanh chóng, nhưng không biết bên trong nguy cơ trùng trùng, nếu không cẩn thận sẽ thân tử đạo tiêu!
Hoắc Dĩnh hừ nhẹ nói.
– Nguy cơ trùng trùng, thân tử đạo tiêu?
Sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng.
– Phải, hiện tại tuy huynh chỉ có thực lực lĩnh vực cảnh, nhưng còn có thể đánh chết cả cường giả nạp hư cảnh đỉnh, đã đứng trên cao tầng Phù Thiên đại lục, nàng khẳng định cảm thấy chênh lệch giữa hai bên ngày càng xa, vì bù lại chênh lệch mới làm ra quyết định như vậy, ngày hôm qua khi nàng đi vào Linh Lung tiên cung, ánh mắt đoạn tuyệt, vô cùng kiên định, chỉ sợ tình yêu nàng giành cho huynh càng say đắm kiên định hơn cả muội!
Nói tới đây Hoắc Dĩnh lại liếc Nhiếp Vân.