“Không phải chứ? Lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?”
Cổ Thành Trung rất nhanh đã tới.
“Không biết Trúc Linh đã xúc phạm ông ở đâu?”
“Lúc đầu cậu đã tốn bao nhiêu nước bọt, thậm chí còn đầu tư vào tất cả các nhà hàng dưới tên của tôi, cho nên tôi đồng ý phá lệ nhận cô ấy vào. Bây giờ, cô ấy có thể làm học trò của tôi thì lại từ chối, chỉ muốn trở thành bà chủ giàu có nhà cậu, đúng là tức chết tôi rồi “Làm bà xã tôi không sao?” Cố Trung hỏi ngược lại.
“Tốt cái gì chứ? Dù đầu óc cô ấy không tốt nhưng vẫn có thể làm việc. Hơn nữa vị giác cũng cực kì hiểm có, còn ăn rất khỏe nữa. Dù có ăn bao nhiêu thức ăn trong cả ngày hôm đó, cô ấy vẫn có thể phân biệt rõ rằng từng hương vị. Người như vậy, trời sinh đã là đầu bếp, làm một người vợ để làm gì chứ, không có chút chỉ hướng nào cả!”
“Đi theo tôi không quá ba năm nhất định sẽ tỏa sáng!”
“Vậy còn tôi thì phải làm sao?”.
Cổ Thành Trung bất lực nói.
“Làm bà chủ nhà họ Cổ cũng không sao, đến chỗ của tôi vừa học vừa làm bà chủ nhà họ Cổ.” Gordon cổ chấp đáp lại.
“Tôi sẽ không theo ông ba năm đầu, ông không có vợ, nếu tôi đi thì sẽ phải chăm sóc việc ăn uống của ông, hầu hạ ông. Không làm, không làm. Tôi muốn về nhà lấy chồng, tôi muốn làm bà chủ giàu có. Cổ Thành Trung, anh đừng nghe ông ta nói lung tung nữa, từng ấy tuổi rồi còn chưa vợ chưa con, anh ngàn vạn lần đứng có học ông ta.
“
“Hứa Trúc Linh… Tôi cho có một cơ hội, rút lại những gì có vừa nói Gordon tức giận bỏ đi.
Râu ria khắp mặt như sắp nổ tung tới nơi, quá dang so.
Hứa Trúc Linh lập tức iu xiu trốn sau Cổ Thành
Trung.
“Chủ ba Trung, em sợ, dữ quá đi…”
“Ông Gordon, ông dọa đứa nhỏ nhà tôi sợ rồi.” Cố Thành Trung ngăn Gordon lại.
“Cậu nghe xem những lời cô ấy nói là những lời gi?”
“Trúc Linh nói không sai, ông đúng là ở độ tuổi này rồi mà vẫn còn một mình, Trúc Linh đi theo ông, tất nhiên cũng phải chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của ông. Tôi sẽ thấy rất đau lòng. Đứa nhỏ nhà tôi, tôi mang về nhà dạy dỗ, không cần làm phiền tới ông “Hai… hai người kết hợp lại chọc giận tôi sao?”
Gordon run rẩy chì vào bọn họ, lên án bọn họ hung ác, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tim của ông ta l “Chúng tôi rõ ràng là ăn ngay nói thật ”
Hứa Trúc Linh lầm bầm: “Hay là thế này, ông chủ Gordon à, nếu ông tìm được vợ, tôi sẽ làm học trò của ông, thế nào? “Cô muốn tôi tìm vợ ở đâu? Tôi độc thân lâu như vậy rồi “Tôi không ép ông, vậy tại sao ông lại phải ép buộc tôi chứ việc gì phải làm khó lẫn nhau, có đúng không nào?”
“Được, được lắm! Cậu mau đưa cô ấy đi đi, tôi sợ tôi sẽ hầm cô ấy lên mất”
Gordon bị chọc tức không nhẹ.
Cổ Thành Trung lập tức đưa cô rời đi, còn không kịp tới chào Phó Bình Sinh lấy một tiếng đã đi rồi.
Sau khi cô rời khỏi nhà hàng, Phó Bình Sinh đến gặp Gordon, đem lên một lá đơn từ chức.
“Ông cũng tới đây chọc giận tôi?” Gordon bất mãn nói: “Thật ra, trước đây tôi chưa bao giờ lấy hết can đảm để thừa nhận một chuyện. Tôi thực sự không bằng ông, tôi tới đây cũng là vì muốn học lỏm tay nghề của ông, nhưng đã không thành công. Ngược lại còn bị lóa mắt bởi danh lợi tiền tài. Lúc đầu, mục đích học nấu ăn của tôi rất đơn giản, chỉ là để lấy lòng vợ và bố vợ tương lai. Nhưng dần dần, tôi đã quên mất ý định ban đầu của mình, tiền đã kiếm đủ rồi, tôi muốn quay về chăm sóc bọn họ “
“Nhưng tôi sẽ không đi ngay bây giờ. Tôi đợi sau khi cô gái Hửa Trúc Linh này rời đi, tôi mới rời đi. Dù sao vẫn phải có trách nhiệm với cô ấy đến cùng, những thứ nên dạy phải phụ trách dạy cho bằng hiểu “
“Cả đời này tôi gần như chưa thắng ông bắt cứ chuyện gì, nhưng lần này dường như tôi đã thắng. Cô gái ấy sẵn sàng đi theo tôi học hỏi, chứ không tình nguyện theo ông.”
“Ông ”
Gordon nghĩ tới chuyện này, khó tránh khỏi bùng lửa giận.
Tinh cạnh tranh của anh ta rất mạnh, dù là nhường một chút cũng không được.
“Ông chờ đấy, tôi lập tức đi tìm một người vợ về đây, tôi không tin trên đời này còn có người không muốn làm học trò của tôi.”
“Nếu không thì chúng ta cược đi, xem là đứa nhỏ này sẽ là học trò của ai trong hai người chúng ta.”
“Được! Cược thì cược!”
Tuổi của hai người cộng lại đã hơn trăm, lúc này đang hừng hực ý chí.
Mà về phần Hứa Trúc Linh cũng không bị đuổi khỏi nhà hàng, Phó Bình Sinh đã để cô tiếp tục đến làm việc, học hiểu tất cả những kỹ năng đặc biệt của ông ấy, cũng để không phụ lòng Cổ Thành Trung hao phí nước bọt đưa cô vào đây.
Hứa Trúc Linh nghĩ ngợi cũng thấy phải, cơ hội hiểm có không thể như vậy mà từ bỏ vô ích được.
“Gordon rất tán thường em.”
“Vậy thì sao chứ, quả thực em rất thích món ông ta nấu, nhưng em lại không yêu thích con người này. Kiến thức của bà chủ nhà họ Cổ tuyệt vời như vậy, nhất định không đơn giản hơn nấu ăn, sao có thể cười nhạo em cơ chứ?”
Cô bất mãn nói, đúng là chỉ có Phó Bình Sinh là mập mạp dễ thương mà thôi.
“Thực sự muốn trở thành bà chủ nhà họ Cổ của anh sao?”