Lá của dược liệu kia ngay lập tức bị chắn động thành bột mịn.
Ông ta nhặt thêm một ít loại dược liệu lên và cho vào cối nghiền nát, chỉ trong vòng một phút, những dược liệu đó đã trở thành bùn đất.
Lâm Dương cũng như vậy.
Hai bên đều sự dụng dược liệu hạn ché để chế thuốc.
Mặc dù những thứ này đều là những dược liệu thông thường, không có độc tính nhưng sau một thời gian, hai người đã luyện chê ra hàng chục loại thuộc lạ như thuôc bột, thuốc viên, bùn thuốc thậm chí là thuốc nước.
Động tác của hai người lưu loát sinh động, toàn vẹn, rất có mỹ cảm.
Nhưng điều khiến không ít người của Kỳ Dược Phường khiếp sợ chính là so với phường chủ, kỹ thuật chế thuốc.
của Lâm Thần Y kia càng nổi trội hơn, bởi vì anh không chỉ là động tác chế thuốc hoàn mỹ, mà thậm chí mỗi một bước chế dược đều không có chỗ thiếu sót đáng tiếc, không có thêm một động tác thừa thải nào.
“Dược thuật của Lâm thần y này… lại đáng kinh ngạc như vậy sao?” Tử Dạ không khỏi cảm thán.
“Hừ, so với phường chủ của chúng ta, anh ta còn kém xa.”
Vương Băng Điệp tức giận khit mũi nói, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
*Có thể không phải như vậy.” Thiên tài đứng đầu Huyền Dược ngưng giọng nói.
Những thiên tài còn lại đều kinh ngạc.
Vương Băng Điệp cũng vô cùng ngạc nhiên liếc nhìn Huyền Dược.
Nhưng mà chính vào lúc này.
Rằm!
Liền nhìn thấy phường chủ của Kỳ Dược Phường đá bàn ra, giậm chân, lao về phía Lâm Dương.
“Haytl!”
Mọi người hò hét đầy phấn khích.
Dược thành!
Bây giờ, phường chủ của Kỳ Dược Phường sắp thu dọn sạch sẽ Lâm Dương rồi!
Ông ta ngay lập tức đến gần Lâm Dương, vẫy tay.
Râm!
Một đám bụi giống như sương mù trực tiếp bay về phía Lâm Dương.
Đây là bột độc do phường chủ của Kỳ Dược Phường luyện chế ra!