Tên họ Trương đương nhiên rất tức giận, cảm thấy mình như bị tàng hình, oán giận vô cùng.
Từ Oánh ánh mắt lạnh lùng, một cái rất vang rất lớn “Đoàng!”.
“Thình thịch thình thịch”
Sau tiếng vang đó, đầu súng gần đầu tên họ Trương nhất phun ra một ngọn lửa.
Tên họ Trương đang đứng chửi rủa thì trong khoảnh khắc, đầu nứt toác, máu me bắn tứ tung, chết ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người đều hoảng loạn sợ hãi, không thể tin vào Lão Đường Chủ đã chết ngay trước mắt.
– Chú Trương.
Lưu Thanh Sơn gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, đau thương. Dù sao đó cũng là người đã dìu dắt ông, cùng ông giành thiên hạ. Cho dù là có tranh chấp, nhưng trong lòng ông vẫn rất còn tình nghĩa.
Từ Oánh hừ lạnh một tiếng:
– Tuổi tác cao như vậy rồi, cũng không có gì đáng đau buồn nhiều. Nhìn xem, chất lượng súng bây giờ không tốt, rất dễ bị cướp cò.
Lưu Thanh Sơn quay đầu mạnh một cái, chỉ thẳng vào mặt Từ Oánh quát:
– Người đàn bà độc ác. Làm sao bà có thể làm những việc như vậy chứ?
Từ Oánh không một chút sợ hãi, nhìn trừng trừng, nói:
– Thanh Sơn, em là người phụ nữ như thế nào, mình là người rõ nhất, không phải sao? Năm đó, khi mỗi lần em phái người đi mai phục, công kích thành công, máu chảy thành sông, mình đều khen em biết làm việc…Tại sao bây giờ lại mắng em chứ…Quả nhiên, trong lòng minhg vẫn không coi em là người phụ nữ của mình, đúng không?
– Bà…Tôi…
Lưu Thanh Sơn dường như đã không còn sức lực nào nữa, cố nói:
– Từ Oánh. Đừng như vậy nữa, bà hãy tha cho những người này đi. Tôi có làm chuyện gì thì cũng chưa xảy ra việc…
– Ha ha ha…
Từ Oánh phá lên cười, như kiểu vừa nghe thấy một việc đáng cười nhất thế gian, cười đến nỗi rung hết cả người:
– Lưu Thanh Sơn, xem ra ông già thật rồi. Ông thực sự cho rằng tôi sẽ để ý xem ông có thực sự yêu tôi không à?
Trong ánh mắt của Lưu Thanh Sơn lộ vẻ tuyệt vọng, ông có thể nhận ra, Từ Oánh thực sự không để ý đến điều đó.
– Bà làm như vậy…rốt cuộc là vì cái gì?
Lưu Thanh Sơn hỏi một cách bất lực:
– Tôi một lòng muốn Minh Hào ngồi vào vị trí này, lẽ nào Minh Hào không phải là cốt nhục mà tôi và bà sinh ra hay sao? Lẽ nào điều đó vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ bà muốn đoạn tuyệt tình nghĩa vợ chồng của chúng ta bao năm qua sao?
Từ Oánh khoan thai đảo ánh mắt quanh hội trường, sau khi tên họ Trương bị bắn chết, tất cả mọi người đều câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Từ Oánh cười đắc ý, trả lời:
– Mình Hào là con của tôi, không sai. Nhưng nó không cần một con hổ không có răng nanh như ông làm bố…
– Cái gì…
Lưu Thanh Sơn bỗng sững người lại.
Từ Oánh nhìn Lưu Thanh Sơn với vẻ thương hại, nói:
– Lưu Thanh Sơn. Ông bây giờ đã không phải là ông của năm đó nữa rồi. Trước kia, khi tôi gặp ông ở khách sạn, ông hùng hổ như vậy, tàn nhẫn như vậy, quả quyết như vậy…Những việc ông làm chỉ biết nghĩ đến quyền lực và của cải, căn bản không nghĩ đến những thứ tình cảm vớ vẩn khác…
Về hưu? Sống nốt quãng đời còn lại? Ha ha, Từ Oánh tôi đây vất vả chịu khổ bên cạnh ông gần 20 năm nay, sinh cho ông một thằng con trai, lẽ nào cuối cùng lại vì chăm sóc một lão già ngu ngốc như ông sao?
Lưu Thanh Sơn ngây người ra, trợn tròn mắt, há hốc miệng. Nếu không phải là đang ngồi ghế dựa thì có lẽ thân thể ông đã ngã ngay xuống đất rồi.
– Người mà tôi thích chỉ có Lưu Thanh Sơn của năm đó- một người vì muốn đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn nào, không phải là một con chuột nhắt như bây giờ, chỉ biết đưa con trai mình lên chức vụ đó, rồi rút lui về phía sau… Thống nhất được Yến Kinh, ông đã mãn nguyện rồi chứ? Ông đã không có khả năng đi thống nhất được Hoa Hạ, cũng không có khả năng xuyên quốc gia, vậy để tôi giúp ông hoàn thành những thứ đó…
Ánh mắt của Từ Oánh như điên cuồng, cười đắc ý.
Lưu Thanh Sơn ngẩng đầu lên, cười khẩy, lắc đầu nói:
– Thống nhất toàn bộ Hoa Hạ? Thật thiệt cho bà khi nói ra lời đó…Từ Oánh, chỉ dựa vào một người phụ nữ như bà thì bà thực sự cho rằng mình có năng lực lớn như vậy sao?
– Ông sai rồi, còn có tôi.
Bỗng nhiên, Cao Việt ngồi ở ghế sau, vẫn không nói nửa lời từ đầu đến giờ đứng dậy, sắc mặt hầm hầm nói.
Lưu Thanh Sơn lại một lần nữa không dám tin vào mắt mình, ngây người ra nhìn Cao Việt đã hoàn toàn khác trước.
– Cậu…cậu cũng phản bội tôi…
– Tại sao lại không chứ?
Cao Việt nhe răng cười, vòng một tay ra ôm lấy vòng eo đẫy đà của Từ Oánh.
Từ Oánh không một chút để ý, ngược lại còn dịu dàng dựa vào ngực Cao Việt, vẻ mặt ngất ngây, thân thể như rắn nước.
Lưu Thanh Sơn giật mình tỉnh ngộ, không kiềm chế được cảm xúc của mình, cười phá lên.
– Ha ha ha…Tốt tốt tốt. Một đôi gian phu dâm phụ. Hóa ra hai người mà tôi tin tưởng nhất, không ngờ lại phụ lòng tôi như thế…
Lưu Thanh Sơn vừa cười vừa khóc, nói:
– Thảo nào, Cao Việt vừa mới vào tù, Từ Oánh bà đã vội vàng bảo tôi cứu hắn ta ra… Hóa ra…hóa ra là một ổ với nhau cả…
Cao Việt một tay vuốt ve bên hông của Từ Oánh, một tay giơ ra chỉ:
– Chậc chậc, Lưu Thanh Sơn. Ông đã không làm gì được nữa rồi. Thứ mà Từ Oánh cần chính là một người đàn ông có thể cùng cô ấy không ngừng mở rộng bản đồ hội Thanh Long, mà không phải là một con mèo suốt ngày chỉ biết giơ nanh múa vuốt ra dọa dẫm kẻ khác.
Không ít những nguyên lão khác ở đây cũng đều kinh ngạc vì không ngờ Từ Oánh và trợ thủ đắc lực của Lưu Thanh Sơn-Cao Việt câu kết với nhau. Nhưng đối với bọn họ mà nói, chỉ cần sống được, điều đó mới là quan trọng, cũng không có ai dám tùy tiện nói cái gì. Hơn nữa chỉ cần Từ Oánh ngồi vào chức đó thì hoa hồng của hội Thanh Long mà họ nhận được sẽ chỉ nhiều thêm mà thôi, căn bản là bọn họ không quan tâm ai lên làm Hội trưởng.
Dù sao Lưu Thanh Sơn cũng nhiều năm từng trải, gặp một cuộc đả kích như vậy cũng có thể nhanh chóng lý giải được, trầm giọng nói:
– Từ Oánh… Bà đã bước đến nước này, vậy tôi cũng không còn gì để nói. Tôi thua rồi.
Tuy nhiên, tôi hi vọng bà đừng làm gì Dương Thần, cũng đừng làm gì mẹ con Minh Ngọc…
Dương Thần ở một bên nhìn thấy sự việc đã đến nước này, cũng hơi hơi giật mình. Không ngờ mẹ vợ bé vừa mới gặp không lâu đã thành “người phụ nữ độc ác”, thế sự thật khó lường.
Nhưng nhìn thấy Lưu Thanh Sơn rơi vào tình cảnh như vậy mà còn suy nghĩ đến mẹ con Lưu Minh Ngọc và mình, Dương Thần cũng có chút vui mừng, vì vẫn nhìn thấy ông ta là một người đàn ông có tình có nghĩa.
– Ông yên tâm, tôi đã sớm sắp xếp hết rồi.
Từ Oánh cười đắc ý:
– Chờ tôi tiễn ông xuống Tây Thiên, rồi nói rằng ông bị người mưu sát. Sau đó, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Minh Hào, còn với mẹ con kia…Tôi sẽ tìm người về. Còn về Dương Thần-thằng con rể quý hóa của ông…Ha ha…
Từ Oánh nhìn Dương Thần bằng ánh mắt khác thường, nói:
– Thực ra, tôi phải cảm ơn ông rất nhiều, Lưu Thanh Sơn à. Trước khi ông chết còn tặng tôi một món quà lớn như vậy…Chỉ cần Dương Thần ở trong tay tôi, thì đối phó với hội Hồng Kinh ở Trung Hải sẽ dễ dàng hơn nhiều…
– Bà, bà sao có thể…
Lưu Thanh Sơn chỉ vào Từ Oánh, nhưng lại không biết nên phản kháng thế nào, chỉ có thể nhìn Dương Thần một cách đau đớn:
– Dương Thần, là tôi có lỗi với cậu…
– Hừ, sao không nói có lỗi với tôi…
Lúc này Cao Việt cười lạnh lùng, nói:
– Bố vợ, con rể các người. Một kẻ nhìn thấy chết mà không cứu, một kẻ thì tống tôi vào nhà giam. Cao Việt tôi đây chẳng phải quân tử gì và cũng không phải không có vết nhơ. Lưu Thanh Sơn, tôi sẽ khiến con rể ông có một cái chết đẹp…