Còn có, vừa nãy lúc mình nhắc đến bố của Đồng Đồng, trong mắt Long Nhã Nhàn lộ ra vẻ cô đơn, mặc dù đã che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị mình phát hiện ra. Từ đó có thể thấy, có lẽ Long Nhã Nhàn có một đoạn tình cảm không mấy tốt đẹp.
Trong lúc Đông Phương Hạ đang trầm tư suy nghĩ, Long Nhã Nhàn âm thầm quan sát Đông Phương Hạ! Lúc nhìn giữa hai đầu lông mày Đông Phương Hạ thấp thoáng mang theo nét đau buồn, do dự một chút, hỏi: “Cậu có tâm sự?”
Đông Phương Hạ cười lắc đầu! Cười như không cười nói: “Thà không nói còn hơn dùng lời bịa đặt để lừa gạt chị!”
Nghe thấy Đông Phương Hạ dùng lời của mình để trả lời mình, Long Nhã Nhàn suýt chút nữa ngất trên đất. Học đi đôi với hành? Huyết Lang cậu cũng có hơi quá…
“Tôi chỉ hỏi thế thôi, nói hay không nói tôi cũng không ép buộc!”
Đông Phương Hạ nhún nhún vai! Không cần nhìn sang anh cũng biết Long Nhã Nhàn đang rất bất lực: “Chị biết tại sao tôi thích chơi cùng trẻ con không?”
Long Nhã Nhàn lắc lắc đầu! Tỏ ý mình không biết.
“Đó là bởi vì tôi thích sự đơn thuần và ngây thơ của trẻ con! Ở cùng với bọn trẻ, sẽ không có những chuyện buồn phiền. Chỉ cần là đàn ông, ai cũng sẽ mệt, cũng muốn thả lỏng một chút! Nhưng những người hàng ngày sống trên mũi đao như chúng tôi mà nói, muốn thật sự bỏ xuống cảnh giác, nói thì dễ làm mới khó làm sao!”
“Đàn ông các cậu đều như vậy! Có điều, hoàn cảnh của cậu có thể hiểu được! Tuy vậy cậu cũng không cần mọi việc đều theo ý nguyện, cho dù gặp phải khó khăn, cũng phải dùng tâm thái tốt để đối mặt. Đôi khi, cậu càng cảm thấy áp lực và căng thẳng, quyết định đưa ra càng chệch hướng! Tục ngữ nói: “Xe đến trước núi ắt có đường”, cho dù không có đường, cũng sẽ có người mở đường cho cậu! Huyết Lang, thấy cậu đối xử tốt với Đồng Đồng như vậy, tôi tặng cậu một câu!”
“Câu gì?”