Hắn biết cô chính là cô sao?
Tiểu Thú hừ hừ: Dù sao ta cũng không thích cái gã hai chân kỳ quái đó, ngươi đừng để ý đến hắn, có ta là được rồi.
Nó chỉ muốn yêu quý mình nó!
Muốn làm một con thú có lý tưởng!
Minh Thù trở lại đội ngũ, nghiêng mình nhìn lại về phía sau, Bạch Cốt đài bị nghiêng nhìn càng thêm lợi hại, chất lỏng màu đỏ như sóng nước chảy ra, hắn lẳng lặng đứng ở sát biên giới, dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Minh Thù hít thở sâu một hơi.
Phải tỉnh táo!
Không có chuyện gì là ăn đồ ăn vặt không giải quyết được! Một túi không giải quyết được, vậy hai túi!
Cô lấy ra một khối lương khô, lập tức cảm thấy an tâm hơn, để trẫm ăn xong khối lương khô này rồi suy nghĩ tiếp.
–
Theo lời Minh Thù nói, màn trò chơi này sẽ không đơn giản như vậy.
Con đường xương trắng chỉ có một cái, mà khi bọn họ vừa bước lên con đường xương trắng, trọng lượng của bọn họ vừa chuyển động, con đường xương trắng sẽ lay động, xung quanh cùng dưới đáy bị ăn mòn kịch liệt.
Càng đi về trước, con đường xương trắng lại càng hẹp.
Hai bên đều là chất lỏng, ngã xuống chớp mắt sẽ bị ăn mòn, chìm vào trong chất lỏng.
Còn chưa tính tới việc lúc này còn có người chơi ra tay. Cho dù có người chơi không biết quy tắc như nào, nhưng đây là một nơi lấy sinh tồn làm chuẩn mực, cho nên giết chết người khác, chắc chắn có thể làm cho mình sống được lâu hơn.
Cho nên bọn họ chẳng những phải cẩn thận không rơi xuống dưới, còn phải đề phòng có người đột nhiên tập kích.
Một khi xảy ra chiến đấu, con đường xương trắng đung đưa giống như là nhảy dây, một đám người giống như châu chấu bám vào xích đu.
Đội ngũ chạy trước tiên, là đội ngũ của cô gái tóc vàng, khoảng cách quá xa các đội ngũ phía sau, cho nên chỉ cần giữ ổn định cứ đi lên phía trước là được.
“Sắp tới chưa?”
“Còn không nhìn thấy được phía cuối…”
Người trong đội ngũ cũng không biết đi bao lâu rồi, bây giờ con đường xương trắng chỉ còn rộng khoảng một mét, đi về phía trước càng ngày càng hẹp, tuy nhiên không thấy được phần cuối.
“Tăng thêm tốc độ, người phía sau sẽ nhanh đuổi theo tới.” Cô gái tóc vàng nói.
Những người còn lại hiển nhiên cũng đồng ý, nhao nhao tăng thêm tốc độ.
Nhưng đúng vào lúc này.
“Bùm!”
“Rào rào.”
Chất lỏng bị nổ tung văng lên, ầm ầm tưới lên người bọn họ, đội ngũ của cô gái tóc vàng nhanh chóng lui về phía sau, va vào đội ngũ thứ hai.
Xương trắng trên lối đi dính chất lỏng, bị ăn mòn rơi xuống, mà ở phía trước con đường xương trắng trực tiếp bị vụ nổ phá hỏng, có chừng khoảng ba bốn mét bị đứt gãy.
Sát biên giới còn có chất lỏng tung tóe ăn mòn xương trắng, ba bốn mét đứt gãy này càng ngày càng lan rộng ra.
Sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi.
Không ai nhìn thấy, có một cục tròn tròn như cái bánh trôi đủ mọi màu sắc từ bên cạnh chạy thật nhanh về, vừa chạy vừa mắng.
Nội dung đại khái chính là ngược đãi động vật nhỏ, giật dây động vật nhỏ làm ra cái loại việc như thế này, nó muốn bỏ nhà ra đi.
Khoảng cách giữa các đội ngũ vốn là không lớn, lúc này mọi người đều như tụ lại với nhau.
Minh Thù đứng ở phía sau, cô cầm cờ lớn, cười híp mắt với đoàn người đang nhìn lại: “Ôi, không qua được rồi.”
Những người phía sau đều nhìn về phía cô.
Bây giờ không qua được, ai cũng không đến được phần cuối của lối đi này, việc này có gì đáng cười.
“Nhìn cái gì, là tôi cho nổ đó.” Minh Thù hất cằm: “Định đánh tôi sao?”
Trên con đường xương trắng bỗng dưng yên tĩnh lại.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Minh Thù.
Một lúc lâu, có người phá vỡ im lặng: “Sao… Sao có thể…”
Cô đi ở phía sau cùng, làm sao có thể chạy đến phía trước cho nổ tung đường đi, lừa bọn họ ít đọc sách sao?
“Vì sao không thể chứ.” Giọng nói cô gái ngọt ngào, giống như mang theo mê hoặc: “Chỉ cần mọi người tin tưởng, trên thế giới này sẽ không có việc gì là không thể, chúng ta phải tin tưởng vào kỳ tích.”
Mọi người: “…”
Minh Thù đâm cờ lớn xuống dưới đất: “Mà tôi, chính là kỳ tích của mọi người!”
Mọi người: “…”
Người này ở bệnh viện tâm thần nào thả ra thế? Nhanh mang về!
Có người không tin hỏi: “Cô làm sao cho nổ được?”
“Dùng trái tim.” Minh Thù vỗ ngực một cái: “Không cảm nhận được ác ý của tôi với các người sao?”
Mọi người: “…”
Đừng có cản ta, hôm nay ta nhất định phải đánh chết cô ta.