“Nguyên soái, có lẽ dầu hỏa của kẻ địch đã cạn kiệt, người của chúng ta đã bắt đầu trèo vào tường thành, chúng ta cần chi viện ngay lập tức”.
“Rất tốt, điều động toàn bộ những chiếc thang trời còn lại, nhất định phải chiếm được tường thành, mở cổng thành, ra lệnh kỵ binh chuẩn bị sẵn sàng”.
Hàng chục thang trời đang chờ đợi ở hậu phương cuối cùng cũng di chuyển, chậm rãi di chuyển về phía tường thành…
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…
Càng ngày càng nhiều thang được gắn vào tường thành, vô số binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn điên cuồng xông lên.
An Na đang trốn trong công sự phòng thủ mà hồi hộp chờ đợi, chợt một viên chiến tướng chạy vào.
“Nữ vương bệ hạ, nữ vương bệ hạ! Dầu hỏa của chúng ta đã hết rồi, kẻ địch đã tấn công tường thành, ta lo sẽ không cầm cự được bao lâu, người nên nhanh chóng rút lui đi”.
An Na nở nụ cười.
“Ta còn có thể rút lui đi đâu được nữa chứ? Đây là chốn trở về cuối cùng của ta, lập tức tập trung người dân ra cửa sau, sẵn sàng sơ tán bất cứ lúc nào”.
“Nữ vương bệ hạ… vậy còn người? Người… đi thôi, nói không chừng, sẽ có cơ hội chạy trốn, ta sẽ cho người yểm hộ người”.
“Ta đã không còn nơi nào để đi rồi, ta sẽ cùng đối diện bọn họ với các binh sĩ của chúng ta”.
Nói xong, An Na chạy ra khỏi công sự che chắn.
“Nữ vương, người định đi đâu?”
“Ta muốn lên tường thành để tận mắt nhìn binh sĩ của ta chiến đấu, dù có chết, ta cũng sẽ chết trong tư thế đứng”.
“Nữ vương bệ hạ…”