“Cô dám đánh tôi?” Vivian bị đánh đến choáng vắng.
“Hôm nay bà đây muốn đánh cô đến khi nào người họ hàng vương hậu kia của cô không nhận ra cô nữa mới thôi Hồ không ra uy, có liên coi tôi là mèo sao?” Kỷ Nguyệt Trâm không hề khách sáo đánh cô ta túi bụi.
Vivian rú lên vì đau đớn, người không biết còn tường chỗ này đang giết heo.
Cuối cùng đến khi Vivian bị đánh thành cái đầu heo Kỷ Nguyệt Trầm mới bớt giận, vội vàng đứa Hứa Trúc Linh đến bệnh viện.
Trên đường, cô ta tiên tay gọi cho anh trai Kỳ Thiên Minh của mình.
“Anh, em đánh người rồi.”
“Đánh ai?”
“Vivian, cháu của vương hậu.
“Đánh cũng đánh rồi, anh sẽ giúp em dọn dẹp hậu quả”
“Vâng, vậy giao cho anh nhé.”
Kỷ Nguyệt Trâm cúp điện thoại, Hứa Trúc Linh không kìm được hỏi: “Thực ra cô có thể tự mình xử Vivian, tại sao lúc đầu lại nhẫn nhịn như vậy?”
“Vết thương của cô không sao chứ? Vẫn còn thời gian rảnh rồi để hỏi cái này à?”
“Cũng không phải vấn đề gì lớn, bằng bỏ một chút là được.
“Trước đó sở dĩ tôi không tính toán với cô ta là vi thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nhưng cô ta lại dám hếch mãi lên, tưởng rằng cháu của vương hậu là có thể hung hằng ngạo mạn. Lần sau gặp lại cô ta tôi sẽ không khách sáo nữa, dù sao hôm nay tôi cũng đánh cô ta rồi.” Kỷ Nguyệt Trâm không khách khí nổi, đánh lâu như vậy cũng coi như là trút được giận.
Cổ Thành Trung nhanh chóng đến bệnh viện, cũng không trách cứ Kỷ Nguyệt Trâm khiến cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Kỷ Nguyệt Trâm rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.
“Em cứ bất cẩn như vậy, sau này làm sao anh có thể yên tâm để em ra ngoài?” Cố Thành Trung nhiều chặt mày lại, nói với vẻ không vui, nhưng trong giong điệu vẫn tràn ngập sự quan tâm.
“Vậy anh cứ dứt khoát dắt em vào thắt lưng, hoặc là biến em thành thứ gì nhỏ nhỏ đi để ngày nào cũng ở cạnh anh là được.”
“Anh cũng nghĩ như vậy đấy.” Cổ Thành Trung cười bất lực.
“Bây giờ là tháng mấy rồi?”
“Cuối tháng sáu rồi.”
“Còn bao nhiều tháng nữa là chúng là kết hôn nhiề “Hai tháng, sao vậy?”
“Anh đã ghi danh cho em một lớp học để ngày nào em cũng có việc làm.” Anh lấy một thời khóa biểu đưa tới trước mặt cô.
Khóa đào tạo của đầu bếp địa ngục Gordon kéo dài trong hai tháng, vừa khéo sau khi kết thúc khóa học cô cũng phải quay về để chuẩn bị hôn lễ của mình.
Hứa Trúc Linh vội vàng đứng dậy, đụng đến viết thương đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô hoàn toàn không để ý đến.
“Sao anh lại ghi danh cho em vào lớp học này?”
“Còn không phải là vì ngày nào em cũng rất nhàn rỗi, luôn tự làm mình bị thương sao? Nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy khoảng thời gian em đi học là khoảng thời gian yên ổn nhất, vì thế anh chỉ có thể đưa em đến trường để học hành cho tốt.”
“Nhưng… vị đầu bếp địa ngục này rất nghiêm khắc, làm sao ông ấy có thể dễ dàng tuyển sinh như vậy được? Hơn nữa… còn là người vô danh như em?”
“Em có thiên phú. Ông ấy đã xem Facebook của em và rất tán thường em. Vì thế chưa nói đến hai câu anh đã thuyết phục được ông ấy đồng ý cho em theo hoc.”
Cổ Thành Trung xoa đầu cô, giọng điệu đầy cứng chiều.
Trong lòng Hứa Trúc Linh hiểu rõ, cái giá phải trả để Gordon nhận mình làm đồ đệ nhất định không nhỏ, chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng sủng nịnh như anh nói.
Nếu Cổ Thành Trung đã giúp cô giành được vị trí này, vậy thì cô nhất định sẽ học tập thật tốt “Chú ba Trung, em sẽ không khiến anh mất mặt đâu. Em đã không còn là Hứa Trúc Linh của trước kia nữa.”
Cô ôm chặt lấy anh, mặc kệ vết thương bị hở ra cũng không thấy đau, chỉ có cái ôm của anh là mạnh mẽ nhất, ấm áp nhất, chân thực nhất.
Cổ Thành Trung mìm cười, xoa đầu cô nói: “Anh biết, Trúc Linh nhà chúng ta là giỏi nhất!”
Lần này cô bị thương cũng không phải trở ngại gì lớn, rất nhanh đã có thể ra viện.
Hứa Trúc Linh nghe nói Vivian đã bị vương hậu khiển trách nặng nề một trận vì Diên cũng đặc biệt đến cung điện một chuyển.
Còn Cổ Thành Trung cũng nghe ngóng được một só tin don. Anh đến tìm kỳ Nguyệt Trâm, hỏi cô ta chẳng tương lai của Hữa Trúc Linh là nam hay nữ, “Là nam, chắc chắn là nam, âm dương lượng nghị, nhất định không thể sai được, anh đừng hoảng
Cổ Thành Trung nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, anh không nỡ “ăn thịt” không thể để một người phụ nữ làm hồng nó được.
“Có phải là thời cơ một năm không thể xoay chuyển, tôi và Trúc Linh không thể đến được bước đó?”
“Bước nào cơ? Papapa á? Vậy anh đừng nghĩ về nó nữa. Số mệnh của hai người trái ngược nhau, một khi nghĩ đến chuyện muốn ngủ với đối phương sẽ có phản ứng từ trường, hoàn toàn không thể thành công được. Anh cũng có thể thử xem, nhưng chắc chắn sẽ xảy ra nhiều chuyện. Tôi nghĩ hẳn là anh hiểu rõ.”
“Tôi vẫn ổn.”
Cổ Thành Trung thở phào một hơi, phun ra ba chữ.
Kỷ Nguyệt Trầm hoài nghĩ liệu mình có nghe nhằm hay không, Cổ Thành Trung đã nhìn hai năm trời, bây giờ còn muốn nhịn tiếp một năm nữa, mà nhịn xong có lẽ cũng chết luôn rồi, bà xã cũng không phải của mình.
Thế mà anh lại nói một câu “văn ổn” ứ? Có Thành Trung, anh không có tật xấu ư? Lúc này mà anh “vẫn on” duoc?